Thời điểm tôi bắt đầu nhập học năm thứ 2 tại trường ngoại thương, cũng là lúc Nhi Cây Trâm hoàn tất 4 năm đại học.
Chị ta tốt nghiệp với điểm loại ưu, cả gia đình ai cũng phấn khởi mừng vui.
Giáo Sư hạnh phúc bố trí ngay cho “cô vợ nhỏ” vào làm ở 1 công ty nhà nước.
Nhi tạm thời công tác ở đó vừa để tích lũy kinh nghiệm vừa có thời gian chăm sóc Bà Ngoại, đợi ngày ra nước ngoài cùng Giáo Sư.
Gia đình đĩ điếm lại có thêm 1 dịp hiếm hoi để tụ tập ăn mừng.
Các thành viên đều tề tựu đông đủ, cả Mặt Quỷ, Ngọc Dao Lam cũng đáp máy bay từ Đà Nẵng vào Sài Gòn.
Duy chỉ mình Thắm vắng mặt.
Nhi Cây Trâm trổ tài nấu nướng, chế biến món mì Quảng đậm đà.
Có được đứa cháu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, hơn ai hết Bà Ngoại là người hãnh diện nhất.
Ăn bữa cơm thân mật ở nhà Nhi, Bà liên tục đem những chuyện xa xưa thời còn bé tí của chị ra kể.
Mọi người đang vui vẻ đầm ấm, giữa chừng Nhi Cây Trâm nhận được điện thoại.
Sami bỏ đũa xuống hô: "tao cá con Thắm gọi"
cả nhà hết nhìn Nhi rồi lại nhìn tôi.
Sam luôn là con ma lanh chanh nhất đám, nhưng lời nói không phải là không có lí.
Nhác thấy Nhi cây trâm đứng dậy ra sau nhà nghe điện thoại, tôi tìm cớ rời bàn ăn âm thầm theo chị ta nghe lén.
Thì ra Thắm gọi về từ HK mục đích chúc mừng Nhi trở thành cử nhân, đồng thời xin lỗi vì vướng chuyện công việc, không thể về nước được
Nhi trách “lúc xưa, chị nuôi em ăn học, vậy sao ngày quan trọng nhất của đời em, chị lai vắng mặt? gã chồng giàu nứt đổ vách ko thể bỏ ra vài đồng cho chị về VN sao?”
Sau đó chẳng hiểu chị trình bày những gì mà Nhi cây trâm nghe xong chỉ trầm ngâm thở dài.
Thắm giữ lien lạc với tất cả mọi người, chỉ chừa tôi ra.
Mẹ kiếp, đời khốn nạn.
Nhi kết thúc cuộc gọi.
Tôi nuốt mì trong vô thức.
Năm thứ hai tại trường đại học Ngoại Thương chính thức bắt đầu
Ngày chuẩn bị nhập học, thằng Mon và con Mèo Ú quyết liệt yêu cầu tôi chuyển về bên nhà chúng nó ở.
“sang năm hai ông phải học cho ra hồn ra dáng, nếu không sẽ lại bị gửi giấy về cho gia đình đấy”
“ông muốn bố mẹ giết ông sao?hay muốn họ không dám ngẩng đầu trước mặt bà con họ hàng?”
Sức ép từ việc học, lời mời hấp dẫn của bản thân cộng với nỗi chán ghét cái gia đình đang ở.
Tôi cứ thế xách hành lí sang ở cùng thằng Mon.
Ngày ra đi, ngoảnh mặt nhìn lại căn nhà kỉ niệm, lòng tôi thầm nhủ:
“nơi này không còn thuộc về mình, nơi này đã thuộc về vợ chồng nhà người ta rồi. ôi! Tiền, mày là cái thứ gì mà ai cũng mê?có người cam tâm bỏ lại tất cả cũng chỉ vì tiền”
Gác chuyện của Thăm sang 1 bên, tôi và những người bạn chăm chỉ học hành.
Từ khi sống cùng sinh viên, tôi trở nên thân thiện và hòa đồng hơn với mọi người.
Trong các hoạt động ngoại khóa, văn nghệ, . . cả khoa cùng hồ hởi tham gia.
Có làm việc chung mới biết, mọi người cũng không đáng ghét như tôi tưởng.
Sau năm học đầu, mọi chuyện quá khứ gác lại, năm mới có những thay đổi mới.
Tôi dần dần được mọi người chào đón.
Rồi ngay lập tức, những kỉ niệm khó quên thời sinh viên ùa đến như 1 giấc mộng đẹp.
Ngày trung thu, ngày halloween, đêm noel.... .
Bênh cạnh hồi ức 1 năm trước cùng gia đình đĩ điếm, tôi lại có những niềm vui mới với các bạn học.
Nhờ chút xíu tài năng ca hát, tôi được chọn song ca với một bạn nữ cùng khoa trong buổi văn nghệ trường.
Bài hát “Hương Ngọc Lan”.
“chờ anh bao lâu trong mong mỏi mòn mà chẳng thấy anh từ ngày nào anh mới quen em.... nơi ta đã hẹn, một nhành lan anh hái cho em, để mãi là 1 chút hương ngày cuối thu, sẽ mãi mãi yêu anh là thế...và sẽ mãi mãi thương anh là thế...”
Giai điệu, lời ca của bài hát quá đẹp .
Tôi và bạn nữ song ca rất ăn ý, vì thế ngay lập tức bị đám sinh viên trêu chọc, gán ghép.
Ngoài ra, cũng phải kể luôn: bạn nữ này chính là người có nickname “nhoxheo” - dạo trước lên tiếng bảo vệ tôi trên diễn đàn trường.
Cứ nhìn gương mặt bầu bĩnh giống hệt trong avatar là tôi nhận ra ngay.
Ăn ngủ với Thắm cả năm trời, lại kề cận thời gian dài với gia đình đĩ điếm, trông tôi đậm nét phong lưu hơn hẳn chúng bạn.
Thế nhưng khi đứng gần 1 cô gái xinh đẹp, dịu dàng, không hiểu sao trong tâm lại sinh ra cảm giác ngại ngùng khó tả.
Ngày halloween, cả trường rầm rộ tổ chức lễ hội hóa trang.
Mỗi sinh viên sẽ hóa thân thành 1 nhân vật yêu thích, càng đáng sợ càng tốt.
Sau đó mọi người tập trung ăn uống tiệc tùng linh đình.
Thằng Mon hào hứng vào vai “quái vật suýt mất đầu” - do chính nó nghĩ ra, lấy cảm hứng từ nhân vật Nick -suýt -mất -đầu trong truyện Harry Potter.
Con quái vật nhìn chung xấu xí không thể tả, với chân tay phủ kín lông lá, và 1 cái đầu bôi máu đỏ, lúc nào cũng...nghiêng 40 độ
Con Mèo Ú điệu đàng trở thành “bà tiên răng” - váy trắng, cánh nhựa trong.
Tôi nghĩ nó làm 1 quả bí ngô thì hợp hơn “tiên răng” nhiều.
Còn tôi, chỉ đơn giản 1 chiếc áo chùng, cây đũa phép đen nhánh và vết sẹo giả trên trán - cậu bé phù thủy Harry Potter hợp với biệt danh Bốn Mắt trước đây.
Đúng 8 giờ tối tại trường Ngoại Thương, lễ hội hóa trang hoành tráng bắt đầu!
Những cây đuốc treo tường, những quả bí ngô nhe răng hung tợn làm phông màn cho 1 đêm chơi bời thả cửa.
Thằng Mon luôn miệng kêu than vì cái đầu của nó cứ phải nghiêng sang 1 bên muốn trẹo cả cổ.
Riêng con Mèo Ú liên tục bị đám con trai chọc ghẹo: “bà tiên lipit ơi, con ốm quá chia cho con ít mỡ đi ạ”.
Vũ hội chứng kiến nhiều sự thay đổi rõ rệt.
Từ bà cô hiệu phó hắc ám với biệt danh “mèo đen”, trở thành hoàng hậu trắng trong phim “Alice đến xứ sở thần tiên”.
Từ thầy giáo lúc nào cũng ủ dột, lột xác thành gã thuyền trưởng gàn dở Jack Sparrow trong “Cướp biển vùng Caribê”.
Hai người họ nhảy đôi rất đẹp.
9 giờ 30 phút, chiếc bánh gato lửa có ghi tên viết tắt của trường - FTU - trồi lên sân khấu,
Cháy sáng rực rỡ như sao băng.
Các sinh viên xuất sắc nhất trường có vinh dự được cầm “cây đũa tiên” châm vào lửa để phần đầu hình ngôi sao bốc cháy, những tia lửa điện tua tủa bắn ra không trung.
Cả trường vỗ tay, hú hét ầm ĩ.
Tôi để ý thấy trong số hơn 10 sinh viên xuất sắc có cả cô gái dạo trước hát song ca với tôi.
cô nàng đội mái tóc giả màu bạch kim cực kì ấn tượng, vóc người nhỏ nhắn trong bộ váy xanh lơ êm dịu có vẻ hợp với đôi cảnh trong suốt viền cam nhạt.
Hình dạng này trông rất quen mắt nhưng tôi tạm thời không nhớ được tên nhân vật.
Bất chợt, cô gái này chẳng biết luống ca luống cuống thế nào, lại để cho tà váy dài bắt lửa, thế là gây ra 1 trận hỏa hoạn nho nhỏ.
Cả sân khấu náo loạn, người la, kẻ hét.
“trời ơi cháy rồi, cháy rồi”
“mau dập lửa, mau dập lửa”
....
“nàng tiên váy xanh” sợ hãi khóc òa lên, nắm 2 gấu váy ra sức giũ thật mạnh.
Con Mèo ú nhanh tay cầm lấy chiếc bình cứu hỏa mini quẳng cho tôi.
Tôi liền chạy ù lên sân khấu xịt xối xả vào người cô nàng, khí nito lan sang cả chiếc bánh gato, lửa tắt ngấm.
Cô nàng hoảng hốt, rồi dường như không biết làm thế nào nhảy cẫng lên bám chặt lấy tôi.
Cô hiệu phó cùng các thầy cô khác hớt hơ hớt hải “em có sao không?có bị phỏng chỗ nào không?”
“chở nó vô viện xem thử”
“đưa ra sau cánh gà thay đồ trước đã”
.......
Lúc bấy giờ nàng ta mới hoàn hồn - “em không sao đâu ạ, chỉ bị cháy bên ngoài váy thôi”
Chợt nhận thấy hai cánh tay đang ôm tôi chặt cứng, mặt nàng tức thì đỏ như gấc.
“mình...mình xin lỗi, mình vô ý quá”
“không có gì đâu”
Trông mặt cô bạn này lúc bối rối hài không chịu được.
Lại thêm chiếc váy dài bị cháy một khúc giờ trở thành váy ngắn. tôi liền nghĩ ngay đến 1 cái tên:
“xấu hổ!”
Thấy hiệu trưởng ân cần hỏi han Xấu Hổ, bạn ấy chỉ lắc đầu “em không sao, vẫn tham gia nhảy tập thể cùng các bạn được ạ”.
11 giờ đêm là thời điểm vũ hội kết thúc.
Như đã được tổng duyệt từ trước, tất cả sinh viên mặc đồ hóa trang đều phải tham gia màn nhảy flashmob đưa tiễn Halloween.
Vừa vặn làm sao, vị trí tôi đứng ngay cạnh Xấu Hổ.
Cô nàng trông thấy tôi, bất giác khuôn mặt lại ửng đỏ, cái đầu cúi cúi tỏ vẻ e lệ.
Lần đó và cả sau này nữa, bao giờ cũng vậy.
Tiếng nhạc nổi lên, cả trường nhảy cùng động tác.
Tôi cười hỏi cô bạn mới 1 cách thân thiện “hôm nay bạn hóa trang thành ai vậy?trông quen quen mà mình nhất thời không nhớ ra”.
Đôi môi của Xấu Hổ chun lại, xuất hiện hai má lúm đồng tiền mờ ảo.
“là . . nàng tiên Tinker Bell” - giọng nói nhẹ như gió bay.
“à, à” - “thảo nào trông quen lắm, thì ra trong phim NeverLand”
Xấu Hổ vừa nhảy vừa gật đầu cười tươi tắn.
Tôi đùa “Tinker Bell mặc váy xanh, là váy ngắn chứ đâu phải váy dài, ban nãy bị cháy bớt 1 nửa là quá phù hợp rồi còn gì”.
“hihi” - mỗi lúc cười, cô nàng đều cúi mặt.
Một lát sau, Xấu Hổ mới nhẹ nhàng cất lời: “cảm ơn bạn về chuyện ban nãy nhé”
“chỉ cảm ơn bằng miệng thôi à?”
“hả? mình...mình. . ” - lại cái màn ấp úng quen thuộc -“nếu được để khi nào mình mời bạn café hay kem gì đó”
“sao cơ?nhạc to quá!”
Xấu Hổ đỏ mặt, cô lập lại to tiếng hơn:
“để khi nào mình mời bạn café”
“nghe được đấy, haha, à mà nhân tiện. . ” - tôi nháy mắt - “tóc bạch kim đẹp lắm”
Đứng trước cái kiểu xấu hổ ngại ngùng của cô bạn này, tôi có cảm giác mình là 1 đấng nam nhi thật sự. là 1 anh hùng mạnh mẽ trước thiếu nữ yếu đuối.
Chẳng trách, lúc lao lên sân khấu dập lửa, lũ bạn trêu tôi “anh hùng cứu mỹ nhân kìa”.
Bất giác tôi lại nhớ đến Thắm.
Thắm giờ ở tít tận trời mây cùng gã chồng giàu có người Hồng Kông .
Trái tim tôi bỗng mất đi khả năng định hướng tình cảm.
Chỉ biết rằng, sau những câu nói có phần “thân mật quá mức” với Xấu Hổ, tôi đã dặn lòng sẽ không để bản thân tiếp tục tái phạm!
Buổi tối hôm đó đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời sinh viên của tôi.
Khi vũ hội tan rã, các sinh viên trở về trong tâm trạng lưu luyến tiếc nuối.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Sau đêm Hallowen, chúng tôi vừa học vừa rủ nhau làm part -time .
Công việc bận rộn giúp tôi hiểu và trân trọng giá trị của đồng tiền.
Nỗi nhớ Thắm theo đó dần vơi bớt.
Rồi năm hết tết đến, tôi ăn tết tây ở nhà Hồng Ngựa cùng gia đình đĩ điếm.
Đêm giao thừa các nơi trên thế giới đua nhau bắn pháo bông.
Chị Hồng bỏ ra ngoài nghe điện thoại, lát sau trở vô nhìn tôi không nói năng gì, rồi chui tọt vào phòng ngủ.
Ngày trở về Đà Lạt trong dịp tết Nguyên Đán.
Gia đình đĩ điếm đua nhau mừng tuổi tôi bằng những chiếc phong bao đỏ thắm.
Rất, rất nhiều tiền!
Lúc đó tôi tự hỏi: tại