Tất lẽ dĩ nhiên , chúng tôi trao đổi số điện thoại.
Tôi lưu số chị vào danh bạ với cái tên “ Mascara hai trăm chín chục nghìn” – đúng nguyên văn câu nói của chị.
Mỗi lần nhìn ngắm dòng chữ đó, tôi cười như điên.
Buổi chiều, sau khi ăn cơm nhà, tôi mua một hộp cơm qua chỗ chị.
Chị sống trong 1 căn nhà thuê trên đường Đào Duy Từ, chủ nhà ở Thuỵ Sĩ, chẳng mấy khi về nước. nghe người ta đồn , người chủ là 1 “khách quen” của chị.
Thấy tôi đứng lâu bên ngoài cổng, vài người hàng xóm nhìn tôi với ánh mắt khác thường. chắc người ta cũng biết nghề nghiệp ko mấy trong sạch của Thắm.
Thây kệ, tôi vẫn cứ gọi.
Gọi mãi chẳng thấy chị ra mở cửa , tôi áng chừng chị đi công chuyện, chắc là lại đi với khách.
Thật, đêm hôm qua còn vật vưỡng trong bệnh viện, giờ này đã sẵn sàng ngủ với đàn ông. Tôi ko biết chị là loại gì nữa.
Móc điện thoại liên lạc với “mascara hai trăm chín chục nghìn”
Đổ chuông lâu ơi là lâu...
“alo” – giọng chị vang lên trong điện thoại.
“chị Thắm à, chị có nhà không , em mang cơm sang”
“à , chị đang có chút chuyện, sắp về giờ đấy , nếu muốn thì cứ đợi chút”
Chữ “ nếu “ của người đẹp , tôi nào dám từ chối.
Chị nói “sắp về” nhưng tôi đứng hơn 40 phút , mỏi cả chân mới thấy chiếc vespa Lx màu trắng dọi đèn tới gần.
Trên xe là 2 cô gái , cô ngồi sau là Thắm , cô cầm lái – tôi chưa thấy bao giờ.
Thì ra, không phải chị đi đánh đĩ như tôi vẫn nghĩ mà là đón cô bạn thân ở Hà Nội mới về.
Đó là một kiều nữ mũi cao, mắt sâu. khuôn mặt chị ta làm tôi liên tưởng đến cô gái người Nhật trong bộ kimono in trên các hộp đựng sản phẩm điện tử.
Cô bạn Thắm là dân Đà Lạt chính gốc, với cái biệt danh nổi da gà: “Ngọc Dao Lam”
Nghe đâu cũng là dân anh chị có máu mặt.
Vừa quẳng túi xách xuống ghế sofa, chị ta đã nhìn tôi cười ha hả:
“cha cha, có gì đây? có gì đây? một con bò lạc!” bà chị đại này xem tôi như thử một con cún con chưa mọc răng.
“là thằng nhóc mày vừa kể với tao đây hả Thắm?” – cái miệng bà Ngọc này nói rõ to “ừ, hôm qua nó đưa tao vô viện” –giọng chị vẫn thế , hời hợt.
Rồi chị quay sang tôi nói “ chị ăn cơm với con Ngọc rồi”
“cơm à?đâu?để đó cho tao , tao vẫn còn đói, cả năm nay mới về Đà Lạt, đang thèm cơm Đà Lạt đây” – Ngọc Dao Lam hớn hở giành lấy hộp cơm ăn ngon lành.
“ăn lẹ rồi đi tắm đi má hai” – Thắm cười.
“gì? mày vẫn còn sống bừa bãi thiếu khoa học thế á? người ta nói ăn no xong ít nhất nửa tiếng sau mới được tắm.” – bà chị đại của chúng tôi trợn tròn mắt giảng giải.
Chị Thắm nhìn tôi “cưng đi học người ta có dạy thế không?”
“ cái đó thì không học , nhưng mà em có nghe mẹ nói” tôi thành thật trả lời.
“đó , mày thấy chưa Thắm, tao nói cấm có sai”
“ừ , thì biết bây giờ mày giỏi , đi thủ đô về khác hẳn , nhỉ?” – đây là lần đầu tiên tôi thấy chị Thắm biết cách châm chọc người khác.
“tao học được từ bà Phương đó”
“phương nào?” Thắm nhíu mày “cái gì???đừng nói là...” chị tỏ ra hết sức ngạc nhiên.
“ Minh Phương , Phương Chợ Bà Chiểu đó , sư phụ truyền nghề ày mà mày quên à” – vừa nhai cơm, Ngọc vừa nói.
“tao đâu có quên, lâu quá rồi không gặp, giờ sống nơi đất khách quê người ra sao hả mày?”
Tôi đoán cái cô Minh Phương Chợ Bà Chiểu đó cũng làm gái , là gái “đàn chị” của chị Thắm và chị Ngọc. hơn nữa còn là người dẫn dắt Thắm vào con đường này.
“bỏ hẳn nghề từ khi rời Sài Gòn, bây giờ người ta là bà lớn rồi , một ông chồng người Sing, một đứa con gái lớp 2, nhà trong khu biệt thự Tây Đô. Tao ở lại 1 ngày , thấy bả thay đổi 180 độ , ra dáng bà mẹ hiền thục lắm, dạy con học , kèm con tập đàn, dặn dò con lễ phép với người lớn như thế nào , ăn uống tắm rửa vệ sinh cá nhân ra làm sao.rồi đối với chồng thì nâng khăn sửa tủi , ân ân ái ái, sáng sáng tiễn chồng bằng 1 cái hôn, trưa , chiều lo cơm nước cho chồng, thi thoảng mới shopping. Mày thấy sốc chưa?sốc chưa? Phương Chợ Bà Chiểu 5 năm về trước đó Thắm, giờ phải gọi là Phương – bà mẹ hiền dịu rồi, hahaha”
Ngọc Dao Lam kết thúc bài diễn thuyết bằng 1 trận cười giòn giã , suýt nữa thì sặc cơm lên mũi.
Tôi để ý thấy đôi mắt chị Thắm mờ đi , ươn ướt.
Phương Bà Chiểu, Thảo Đội Cần, Ngọc Huyền Hà Nội , Tống Bích Thảo...đều là những cái tên đình đám trong giới cave ở cả 3 miền bắc , trung , nam. nay một người đã tử bỏ cái nghề nhơ nhớp, lập gia đình với ông chồng tử tế , sinh đứa con kháu khỉnh, sống cuộc sống no đủ sung túc.
tôi chỉ cần nhìn qua cũng biết chị Thắm đang khao khát một tương lai như vậy.
Đó cũng là mơ ước chung của mọi con đĩ.
Tôi thầm nghĩ “mình có thể là 1 người tốt , nhưng ko phải là một người có thể cho chị căn nhà chục tĩ”
Thấy chị thở dài , lòng tôi càng bối rối.
“con quỷ, sao mày ko gọi báo cho tao lúc ở ngoài đó?” – Thắm trách cứ.
“bả dặn tao ko dc kể với ai , coi như Minh Phương đã biến mất mãi mãi rồi.5 năm trước ai cũng tưởng Phương Bà Chiểu bị bọn Ô Môi quận 10 bắt cóc bán ra nước ngoài mẹ rồi , đổ xô tìm kiếm có dc chút tung tích nào đâu. bà này trốn giỏi thiệt.có điều bả trốn ai chứ không trốn dc tao , hà hà”
“thôi thì , được như vậy cũng mừng cho bả. chuyện này mày đừng kể cho ai nghe nữa , kẻo ảnh hưởng đến người ta.”
“gớm , mày cứ làm như tao nhiều chuyện lắm”
Tôi cười thầm “bà mà không nhiều chuyện thì làm sao có máy ghi âm”
chị Thắm lắc đầu cười khổ:” ngày xưa không nhờ có bả thì tao chết với con Dung Khu Đĩ rồi ”
Tôi chột dạ , ngày xưa mấy chị em này toàn là gái tứ chiến giang hồ.
Bỗng nhiên Ngọc Dao Lam cười khà khà
“con điên , tao chết thì vui lắm hay sao mà mày cười” – chị Thắm mắng ngay.
Ngọc Dao Lam vẫn cười , cười đến ngặt nghẽo rồi bỗng nhiên hạ thấp giọng xuống:
“Dung Khu Đĩ – Phan Rang đúng không?con hàng nát đó , nó sắp đi rồi”
“đi đâu , má , đừng nói ra nước ngoài ở với tây nha” – Thắm có vẻ bức xúc.
Ngọc khì mũi: “ làm chó gì có phước đó, đi Tây Thiên á , nó dính sida rồi”
“trời đất!”
Không phải chỉ mình Thắm mà ngay cả tôi cũng giật mình.
“chứ còn , cũng có chút sắc mà làm ăn ngu quá, ai bảo chơi với mấy thằng xì ke, đêm nào cũng đi dạt với mấy thằng hết đời đó, còn đem tiền nuôi nó. Phải chi khôn khôn như mấy chị em mình , bây giờ