Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm

Tử Thần gãy cánh


trước sau

Thời điểm xem được trên đài truyền hình phát đoạn ghi âm do một người nặc danh gọi điện thoại cho cảnh sát, tại bệnh viện đa khoa thành phố nhân viên ai cũng cảm thấy âm thanh nghe rất quen, nhưng không một ai xác định được âm thanh này đến từ người nào.

Phương pháp y sau khi kiểm tra rõ ràng xác chết, phát hiện ca giải phẫu lần này cùng với các lần trước không giống. Kỳ thực mỗi một bác sĩ ngoại khoa cách dùng dao và cách khâu đều có phần chênh lệch, chính là không phải người trong nghề đều xem trò vui của người trong nghề mà nói, pháp y ở một mức độ nhất định nào đó cũng có hiểu biết về y khoa, vì vậy lúc kiểm tra vết khâu trên người nạn nhân lớn tuổi, Phương pháp y lập tức phát hiện trình tự thắt dây của hung thủ cùng với trước kia không giống nhau, sự khác biệt tuy nhỏ nhưng rất nhanh đưa đến sự chú ý của Phương pháp y, thông qua thí nghiệm trên những người chết lần trước, Phương pháp y phát hiện những lần trước hung thủ dùng tay phải mà lần này lại dùng tay trái.

Tại phòng viện trường của bệnh viện đa khoa thành phố. Sau khi hỏi rõ ý đồ đến đây của Văn Mạt và Ngô Lỵ, Lư viện trưởng cúi đầu trầm tư, quen dùng tay trái, bác sĩ ngoại khoa lâm sàng, giới tính nữ, 40 tuổi trở nên. Nhiều điểm đặc thù như vậy trên cùng một người, Lư viện trưởng cuối cùng cũng nhớ đến một người:

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-Ôi! Các vị nói như vậy làm tôi nhớ đến một người a, có điều bà ấy không tính là bác ngoại khoa lâm sàng, chỉ là bác sĩ trực ban, rất nhiều năm đã không thực hiện ca mổ nào. Kỳ thực có lẽ người này các vị cũng đã từng gặp qua, đó chính là bác sĩ Hồ phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú? Ca giải phẫu của bà ấy thực hiện là vào năm năm trước, lúc ấy bác sĩ Hồ vẫn chưa chuyển đến phòng trực ban mà làm việc ở phòng cấp cứu, tôi nhớ lúc ấy có một bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật điều trị gấp, nhưng lúc đó bệnh nhân lại đột nhiên bị dị ứng với thuốc gây mê mà đột tử bất ngờ, tuy rằng người mổ chính như bác sĩ Hồ vốn không có trách nhiệm gì, nhưng người nhà của bệnh nhân lại cho rằng nguyên nhân chính là bà ấy, gia đình đó lại có mấy người thuộc dạng đầu gấu của xã hội, từng người tới lôi kéo tóc bà ấy đi đi lại lại ở hành lang phòng cấp cứu, hơn nữa còn đem bà ấy nhốt trong phòng cấp cứu suốt ba tiếng đồng hồ. Lúc đó chuyện này gây náo động rất lớn, cục công phải khuyên người nhà bệnh nhân rời đi. Bệnh viện đa khoa thành phố lúc đó phải bồi thường rất nhiều tiền và đuổi việc bác sĩ gây ra sự cố thuốc gây mê. Mà bác sĩ Hồ sau khi được các lãnh đạo yêu cầu dời khỏi khoa cấp cứu nên cũng không tiếp tục công việc phẫu thuật nữa. Nhiều năm như vậy, bà ấy cũng không phẫu thuật lần nào, ôi, tôi cũng lý giải được tâm trạng lúc đó của bà ý, mặc dù bản thân không sai, nhưng tận mắt chứng kiến bệnh nhân của mình chết trên bàn mổ, lại nói thêm khi cầm dao trên bàn mổ cần phải có một dũng khí lớn, chúng tôi mất đi một bác sĩ khoa ngoại xuất sắc như vậy mới là tổn thất nặng nề nhất.

Lại nói đến Hồ? Tối ngày hôm qua sau khi bị mắng một trận, khiến cho cả một buổi tối ngủ không yên, ngày hôm nay còn đúng đến ca trực ban của bà, mang đôi mắt gấu trúc từ trên giường đi xuống rửa mặt một phen rồi vội vã đi làm. Nghĩ đến những gì ngày hôm qua cô ấy nói, ở sâu trong lòng Hồ thở dài thật sâu, đang muốn đi tìm lãnh đạo xin nghỉ một ngày, rồi chờ mấy ngày cô ấy hết giận đến tìm tiếp.

Không biết có phải tâm lý bị ảnh hưởng hay không, sau khi đến nơi làm việc, bà cảm thấy ai cũng đang nhìn mình chằm chằm, tất cả mọi người nhìn bà cười mà cũng như không cười, chờ sau khi bà đi qua, tất cả mới tụm lại một chỗ nhỏ giọng xì xào chuyện gì đó. Gặp quỷ, chẳng lẽ phát hiện được ra bà sao? Không thể ngồi yên được nữa, bà đứng dậy lập tức tới tìm lãnh đạo xin nghỉ phép.

Thay xong quần áo, cầm lấy bóp tiền, Hồ lập tức vội vàng đi ra khỏi văn phòng, vì để che giấu tai mắt từ mọi người, bà chọn đi hướng cầu thang bộ. Quan sát xung quanh không có người nào khác bà mới yên tâm bước xuống cầu thang.

Ngay tại thời điểm bà đi xuống tầng, thì Văn Mạt và Ngô Lỵ mang theo mấy người cảnh sát cùng lên tầng mười phòng tiếp nhận bệnh
nhân nội trú, vào thấy phòng làm việc trống không một bóng người, hỏi thăm nhân viên tầng mười mới biết Hồ vẫn còn ở nơi này, Ngô Lỵ lập tức thông báo với phòng bảo vệ của bệnh viện nếu phát hiện ra Hồ phải lập tức ngăn cản, đồng thời cũng mang theo vài người đi tìm xung quanh tầng mười, Văn Mạt mang theo vài người khác đi tìm bên cầu thang, nhưng đuổi tới cổng bệnh viện mà vẫn không phát hiện được bóng dáng của kẻ bị tình nghi. Camera ở cổng bệnh viện cho thấy, sáng sớm vào thời điểm 7 giờ 30 phút Hồ đã đến bệnh viện đa khoa thành phố, đến hiện tại vẫn chưa đi ra ngoài.

Lực lượng cảnh sát phát động các bác sĩ và y tá của bệnh viện chia làm hai tổ cùng đi tìm kiếm Hồ, nhưng mà bà phảng phất như chưa từng xuất hiện tại bệnh viện đa khoa thành phố vậy bởi ai cũng không nhìn thấy bà.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Văn Mạt tự hỏi, có phải Hồ cùng với bọn họ cùng lúc rời đi, từ phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú có hai cầu thang, cầu thang máy đi thẳng tới phòng mổ, bình thường không cho phép bác sĩ và bệnh nhân tùy ý sử dụng, như vậy thì Hồ nhất định là từ cầu thang bộ rời đi, vừa nãy do bọn họ sốt ruột nên không lưu ý đến Hồ. Có thể là Hồ lại từ cầu thang lầu một lại chạy lên phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. Mà tất cả các bác sĩ ở khoa này cũng không thể nhận ra, tại đây tất cả mọi người đều quen thuộc nhau nếu như không nhận ra được như vậy chỉ có thể giải thích, một nơi để trốn lí tưởng nhất, tại bệnh viện lại nhiều như cây trong rừng, là địa phương ẩn giấu bí mật nhất chính là phòng bệnh? Đúng, chỉ cần Hồ mặc vào bộ quần áo bệnh nhân rồi tìm đến một căn phòng trống để nằm, lực lượng cảnh sát và nhân viên bệnh viện ai cũng không nghĩ đến sẽ đi kiểm tra nhân số trong phòng bệnh.

Văn Mạt và Ngô Lỵ sau khi nghĩ thông suốt, hai người hóa trang thành y sinh, bắt đầu từ lầu chín, kiểm tra từng phòng bệnh mới thêm người. Thời gian không phụ người có quyết tâm, lúc đến lầu bảy, tại phòng 711 trong ghi chép chỉ có một bệnh nhân mà hiện tại ở đây lại có đến hai người

Sau khi Hồ bị tóm về quy án. Nhìn thấy bà bị còng tay được cảnh sát cho lên xe, từ trong đám có một người im lặng rời đi, vẫn là chậm một bước, ngày hôm qua đã nói bà ta hôm nay không nên đi làm, mà bà ta vẫn cố đi, lần này xem như có chuyện rồi. Sau tất cả, chỉ còn một mình ta còn sót lại.

Hồ bất an ngồi vặn vẹo ở trên ghế, giương mắt nhìn hai vị cảnh sát ở đối diện, phát hiện đối phương nhìn mình nên sợ hãi vội vàng cúi đầu. Chú ý tới hành động mờ ám của bà, Văn Mạt nở nụ cười nhạt, vị này xem ra lá gan cũng không lớn, như vậy xem ra cũng không chịu đựng được hù dọa, chỉ cần nhanh chóng lấy được khẩu cung, người còn lại rất nhanh cũng sẽ bị bắt.

-Hồ, biết tại sao chúng tôi bắt chị không?

-Tôi...Biết!

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-Biết là tốt rồi, chúng tôi biết bản chất chị vốn là người tốt, chỉ là bị người khác lôi kéo thành hỏng rồi, chẳng qua chị chỉ là nghe theo người khác mới làm ra những chuyện này, chỉ cần chị thành thật khai báo, chúng tôi sẽ hướng về bên phía viện kiểm sát, tranh thủ cho chị một lý do để được khoan hồng. Chị hiểu không?

Hồ chỉ cúi đầu mà không lên tiếng, Ngô Lỵ lại hỏi một lần nữa, Hồ lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng nói:

-Không, tôi cái gì cũng không nói, cô ấy là bạn thân của tôi, là hướng dẫn viên cho tôi, tại thời điểm tôi khó khăn nhất đã cùng làm bạn với tôi, đối với tôi không rời không bỏ, hiện tại đã đến thời điểm tôi phải bảo vệ cô ấy.

Editor: tinhtinh/TruyenYY

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện