Ngay lúc toàn bộ cảnh sát thành phố đào ba tấc đất tìm Tằng Uyển Như, thì ở phố Minh Hoa, phòng 501 khu A toà nhà Đan Nguyên, Tằng Uyển Như đá rơi giày, ôm đầu gối vùi trên ghế sa lon, một đêm không ngủ khiến bà trở nên tiều tuỵ, nhưng lúc này còn chưa phải là lúc ngủ, bà ta nhìn vòng quanh căn nhà nhỏ một phòng ngủ một phòng khách này, rốt cuộc vẫn rơi đến nông nỗi thế này, từ hai năm đầu bắt đầu kế hoạch giết người bà ta liền bắt đầu mướn căn phòng này để phòng bất cứ tình huống nào, không nghĩ tới sẽ sử dụng nhanh như vậy.
Tính ra, từ lúc bắt đầu động thủ giết mẹ mình, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ tiếp tục, dù sao mình ở cõi đời này cũng không có người thân, sinh ra đã không có tình yêu.
Nghĩ tới đây, Tằng Uyển Như đứng dậy, đi tới phòng tắm tắm một chút, mở đồ mới mua ra, cẩn thận cải trang, thay quần áo mới, nhìn người đàn bà trung niên mi mắt tinh xảo trong gương, toàn thân khí chất lỗi lạc, hài lòng gật đầu một cái, cứ mặc như vậy nằm xuống ghế sa lon chìm vào giấc ngủ say.
Tỉnh dậy, trời đã tối, mặc dù bụng đói cồn cào, Tằng Uyển Như vẫn không gấp gáp đứng lên, mà cứ thẳng đơ nằm như vậy, lặp đi lặp lại nhớ lại từng kế hoạch tốt mà mình muốn làm, có cần phải làm xong hay không.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ tới nghĩ lui, thật là còn một thứ, lúc ấy trong danh sách kế hoạch cứu giúp người khác, còn một người chưa kịp cứu chữa, thật ra thì bà đã chọn xong đối tượng, chẳng qua là chưa kịp động thủ mà thôi.
Đây là lẽ là chuyện cuối cùng mà mình làm trong đời. Bà hạ quyết tâm, lúc này mới từ trên ghế sa lon đứng lên, sửa soạn lại quần áo, xuống lầu đi ăn cơm.
Lúc này sau khi bác sĩ Hồ xem xong những tài liệu kia, cuồng loạn khóc thành tiếng, bà cho rằng là chị em gái tốt, một người chính trực thiện lương như vậy, Thục Tuệ thà trên lưng đeo tiếng xấu cũng muốn hành nghề chữa bệnh, lại che giấu mình nhiều chuyện như vậy, ngay cả tên họ cũng đều là giả, ban đầu nói bao nhiêu điều tốt đẹp, đây là đang giúp cho bọn họ, để bọn họ không phải chịu đựng thống khổ, giết người xấu, là vì người tốt hơn cần được sống. Bà sao lại giống như bị ma quỷ ám mà đi theo bà ta? Tại sao lại giống một cái tượng gỗ mà nghe bà ta định đoạt? Mình sao lại như vậy chứ?
Nhớ lại những chuyện trước kia, suy nghĩ những người đã trực tiếp gián tiếp chết trên tay bọn họ, hơn mười mạng người, cuộc đời mình bắt đầu đếm ngược từ ngày bị cảnh sát bắt giữ.
Nhưng, bác sĩ Hồ còn có người nhà, vẫn còn quyến luyến, vẫn còn chưa sống đủ. Nước giọt nước mắt lớn rơi trên mặt đất, hối tiếc sao? Có phải là đã quá muộn hay không? Bà đem hai tay đưa trước mắt, chính là đôi tay này? Chính đôi tay này đã hạ thuốc trong bình nước biển của bệnh nhân, là đôi tay này phải không?
Nang tuổi trẻ thanh xuân của người sống đẩy về phía đường chết, cũng là đôi tay này đúng không? Không chỉ sát hại một người, ngay cả một người khác cần chữa trị cũng thất bại.
Cảnh sát vẫn luôn kín đáo quan sát bà đem tình huống thông báo cho Văn Mạt. Văn Mạt một lần nữa xuất hiện trước mặt bác sĩ Hồ: “Có hứng thú cùng chúng tôi trò chuyện một chút không?”.
Không đợi bác sĩ Hồ trả lời, Văn Mạt đã chỉ ra ngoài cửa: “Bà có lẽ không thấy được, nhưng tôi có thể nói cho bà biết, từ ngày bà bước vào đây trở đi, con trai bà đã đến cục cảnh sát muốn gặp bà, hai ngày hai đêm, nửa bước không rời, vì bà mà mời luật sư, muốn chúng tôi giúp đưa quần áo thức ăn cho bà. Chẳng lẽ bà cũng không muốn gặp cậu ta một chút sao?”
“Hôm nay, hết thảy đều là tội lỗi của tôi tự tôi gánh, tôi nhận tội, nhưng gặp nó, tôi còn mặt mũi nào gặp nó nữa? Thằng bé trước nay là cái dạng gì, không ai biết cả, chỉ có tôi biết, từ nay về sau, sẽ có người nói với nó, nói nó là con trai của một tội phạm giết người. Con trai tôi vĩnh viễn sẽ mang tiếng xấu này, tôi nguyện nó không nhận tôi làm mẹ”.
“Con không chê mẹ xấu xí, chó không chê nhà nghèo. Hành động của cậu ta hai ngày nay đã chứng minh cậu ta đối với bà là nửa bước không rời, bà có phải nên cho cậu ta cơ hội, cho mình một cơ hội, lấy công chuộc tội? Ít nhất, bà còn có cơ hội
không bị phán án tử hình, cho dù là nửa đời sau ở trong ngục giam, ít nhất đối với con trai bà mà nói đó cũng là một hồi tưởng, bác sĩ Hồ, bà vì người nhà, không nên đi tới con đường đen tối kia, được không?”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ Hồ nghe nói có thể sẽ không bị xử tử hình ánh mắt trong chốc lát cũng sáng lên, đáp ứng tương đối thoải mái: “ Các người muốn biết cái gì, tôi toàn bộ đều nói hết”.
“Nói một chút về vụ án bệnh nhân bệnh ung thư chết ở lầu 9 đi”
“Chúng tôi sẽ chọn những bệnh nhân đã đến thời kỳ cuối, căn bản là bệnh nhân không còn giá trị chữa trị được nữa, Thục Tuệ thừa dịp quét dọn, từ phòng dược trộm thuốc, bà ta rất cẩn thận, chỉ trộm những thuốc đã sắp hết hạn, như vậy thiếu một hai hộp cũng sẽ không khiến người khác chú ý đến, sau đó tôi liều lợi dụng lúc kiểm tra phòng hoặc kiểm tra y tá điều chế thuốc đem thuốc bỏ thêm vào trong bình nước biển, chúng tôi thường sử dụng hai loại thuốc, địa cao tân và hổ phách đảm dảm, như vậy dù có bị tra ra, những triệu chứng khác nhau cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi. Ai biết bị thân nhân bệnh nhân làm lớn chuyện…”
“Nạn nhân thứ hai rốt cuộc làm sao xuất hiện ở phòng bệnh 701?”
“Thời gian người kia chết so với các người nghĩ ngắn hơn nhiều lắm, Thục Tuệ buổi sáng giết cậu ta sau đó trực tiếp đặt cậu ta dưới xe vệ sinh, sau đó đẩy qua nửa bệnh viện, cuối cùng bỏ vào phòng 701 đang trống, sau đó trực tiếp báo cảnh sát”
“Bà có biết bây giờ Trương Thục Tuệ ở đâu hay không?”
“Tôi không biết, tôi chỉ biết nhà bà ta. Chắc hẳn nơi đó các người cũng đã lục soát qua rồi. Bất quá, trước lúc tôi bị bắt, chúng tôi còn một kế hoạch cứu người cuối cùng nữa rồi mới thu tay, không biết bây giờ bà ta có tiếp tục kế hoạch lúc trước hay không?”
“Bà đem những chuyện liên quan tới người này tường tận nói cho chúng tôi biết”
“Tô Nguyệt Gia, 17 tuổi, bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, không tìm được tim thích hợp thì con bé sẽ tuỳ lúc đều có thể chết, tỷ lệ thành công khi phẫu thuật cấy ghép cực thấp, chúng tôi đã xây dựng phòng phẫu thuật đó để làm giải phẫu, hầu như tương đương với việc trực tiếp giết nó. Đây cũng là lý do tại sao chúng tôi muốn để nó lại sau cùng”
Cảnh sát lập tức liên lạc với người thân Tô Nguyệt Gia, biết được cô bé vẫn luôn nằm viện ở bệnh viện thành phố.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ Ngô Lỵ dẫn người chạy tới bệnh viện thành phố muốn bảo vệ Tô Nguyệt Gia trước là đã muộn.
Nửa giờ trước, Tằng Uyển Như đã xuất hiện ở đây! Bà ta cầm dao phẫu thuật bắt giữ Lô viện trưởng, buộc Lô viện trưởng đẩy một người thanh niên vào phòng phẫu thuật, lại uy hiếp nhân viên y tế đẩy Tô Nguyệt Gia đến phòng phẫu thuật. Mặc dù trong bệnh viện đã có người nhanh chóng báo cảnh sát, nhưng trong phòng phẫu thuật còn có con tin, cảnh sát cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nghĩ đến việc Tằng Uyển Như ở bên trong một bên tiến hành giết người một bên giải phẫu cứu người, hẳn không dư thừa tinh lực mà tổn thương Lô viện trưởng, Ngô Lỵ sai người đục vỡ cửa phòng phẫu thuật, nhưng không tuỳ tiện tiến vào.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tằng Uyển Như đôi tay tinh xảo đang từ trên người người khác lấy ra một quả tim còn đang đập, bà ta nhìn cảnh sát đang chặn ở cửa, vẻ bối rối cũng không có, chỉ lãnh đạm nói: “Người này đã chết, nếu như các người bây giờ bắt tôi, thì người kia cũng sẽ chết”.
Bắt hay không bắt đây?