Mười tám tuổi là tuổi thành niên được pháp luật nhà nước quy định.
Ngày này, đại biểu cho từ nay về sau chính là người trưởng thành trên phương diện pháp luật, không được hưởng thụ pháp luật che chở và bảo vệ như khi chưa trưởng thành, được quyền bầu cử và bỏ phiếu bầu cử, đầy đủ năng lực và hành vi, có thể tiến hành hoạt động dân sự, đồng thời phải chịu toàn bộ trách nhiệm về hành động của bản thân.
Một ngày tốt đẹp nhường này...
Ngày 11 tháng 5 năm 1997, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Cổ Lương, ngoại trừ các chuyên gia ở bệnh viện tâm thần thành phố thì đoán chừng không ai nhớ! Cha mẹ bởi vì có một đứa con thần kinh không bình thường mà cảm thấy thể diện bị mất hết, từ ba trước Cổ Lương bị chuyển vào đây, thì không đến liếc mắt nhìn hắn; lúc sơ trung hắn chỉ ngồi im ở trong góc lẩm bẩm, không có cách nào giao lưu như bình thường, ở trong mắt đám nhỏ mười bốn mười lăm tuổi hắn được gọi là "Quái thai", cho đến sau lại bởi vì không thể chịu đựng được trò đùa dai của đám bạn học đâm chết một người.
Chịu ép buộc trị liệu, bạn bè cũng không còn.
Hiển nhiên, các chuyên gia nhớ kỹ thời gian đặc biệt này không phải bởi vì quan tâm.
Thả hay không thả, đó là một vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phán quyết ban đầu của tòa án với thiếu niên là: Xét thấy bị cáo trải qua chẩn đoán của bệnh viện có mắc bệnh tâm thần phân liệt, lúc bị cáo phạm tội chưa đến mười sáu tuổi, không thích hợp tử hình, phán xử vào bệnh viện tiếp nhận trị liệu, đợi sau khi thành niên, căn cứ vào tình trạng có khôi phục hay không để có thể thả ra ngoài.
Ở trong lòng quan tòa, đứa bé đáng thương này ở trong ngục giam đầy phần tử phạm tội phỏng chừng sẽ không kiên trì được nửa năm, có khi bị nhai đến cả mảnh xương vụn cũng không còn, căn bản không thể sống sót đến khi thành niên.
Một chút lòng trắc ẩn của quan tòa vì thấy hắn nhận tội mà cho đi chỗ tốt nhất.
Mà mấy năm nay Cổ Lương rất yên ổn ở bệnh viện tâm thần, rất tích cực phối hợp trị liệu, uống thuốc và nghỉ ngơi đúng giờ, bác sĩ yêu cầu học vẽ thì cũng không ầm ĩ nháo loạn, không gây chuyện thị phi.
Hơn nữa hắn rất thích đọc sách, dù là thần thoại cổ hay khoa học kỹ thuật hiện đại, ai đưa cũng không từ chối.
Phòng của hắn không mất trật tự giống như những người khác, đồ đạc để rất có quy luật.
Số đông nghiêng về thả hắn ra.
Trị liệu thành công cho một người bị tâm thần, vì tinh thần bọn họ mà mang đến rất nhiều vinh dự cho bệnh viện, hơn nữa hắn còn trẻ như vậy, mười tám tuổi, tuổi tác đang nở rộ, cuộc đời của hắn còn chưa chính thức bắt đầu, sao có thể cứ như vậy tàn lụi ở chỗ này?
Nhưng mà bác sĩ chủ nhiệm có uy tín nhất bệnh viện là Thiệu Nhất Hồng không đồng ý.
Bác sĩ Thiệu lấy tất cả các bức họa và bài ghi chép trong ba năm này của Cổ Lương ra, đưa cho bảy đồng nghiệp xem:
- Mọi người xem mấy thứ này, các bức tranh và ghi chép đều mang nét u ám, khiến cho tôi tin tưởng đây có lẽ xuất phát từ tay của người trưởng thành.
Nhưng mà những thứ này, chính là tác phẩm ba năm qua của Cổ Lương.
Hiện tại dịu dàng nghe lời của nó chỉ là bề ngoài, còn ẩn giấu là một sát nhân đen tối u ám, ở bên trong bệnh viện, dưới sự quản lý của nhiều bác sĩ như chúng ta và dưới tác dụng của thuốc, nó ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng sau khi thả ra ngoài thì sao? Theo tôi được biết, cha mẹ nó ba năm nay chưa từng tới thăm nó.
Nghe nói đã rời khỏi thành phố, chờ khi nó xuất viện thì ai giám thị nó? Ở phương diện pháp luật nó cũng không phải là người có hành vi năng lực như người bình thường.
Người nào có thể đảm bảo nó uống thuốc đúng hạn, yên lặng sinh hoạt? Một ngày kia nó dừng uống thuốc, những gì bị đè nén sẽ sống lại, sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ như thế nào, dù ai cũng không đoán trước được.
Các vị, chúng ta sao có thể thả một quả mìn hẹn giờ ra ngoài xã hội?
- Chủ nhiệm Thiệu, chúng tôi biết băn khoăn của ngài, có thể chúng ta không thể vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn, nhưng cũng không thể bởi vì nó không còn làm chuyện gì mà đi phạt nó, cướp đoạt cuộc đời về sau của nó? Như vậy công bằng với nó sao? Chúng ta nên cho nó cơ hội lần thứ hai?
Đây là lần thứ ba họp thảo luận xử lý việc Cổ Lương, ngoại trừ Thiệu