Đến giờ ra chơi Đinh Tiếu cũng không xuống nhà ăn như thường ngày, cô lại ôm tập đi sang chỗ của Đức Lâm hỏi bài, không dám hỏi Lê Tư Tư vì cậu ấy còn phải chuẩn bị thi học sinh giỏi càng không thể hỏi cái tên chết tiệt Lục Nhiên Thành.
Cô chỉ đành đi hỏi Đức Lâm thôi.
Lục Nhiên Thành trên tay cầm hộp sữa dâu, cùng với quả bóng chuyền, bên cạnh là đám người Tiêu Tuấn Nam, Tống Thụy, Từ Cảnh bọn họ vừa ở dưới sân bóng chuyền lên.
Ánh mắt của anh rơi trên người Đinh Tiếu đang ngồi hỏi bài Đức Lâm.
“ Nhiên Thành! Cậu có rảnh không, lớp tớ giáo viên giảng có chút khó hiểu cậu giúp tôi được không? ” Liễu Thanh đột nhiên cầm vở từ lớp của cậu ta đi sang lớp của anh.
Đinh Tiếu nghe liền ngẩn đầu một cái rồi không quan tâm mà hỏi bài tiếp.
“ Ừ! Cậu đợi tôi một chút ” Lục Nhiên Thành thấy cô như vậy liền không vui, cậu đi thẳng vào lớp đặt hộp sữa dâu xuống bàn học một cách vô cùng khó chịu.
Ngay cả Tống Thụy cũng giật mình nhìn anh, xong liền đảo mắt nhìn sang Tuấn Nam chỉ thấy cậu ta lắc đầu nhún vai không biết gì.
Lục Nhiên Thành ra khỏi lớp đi cùng Liễu Thanh.
Lúc này Đinh Tiếu mới thở hắc ra một hơi nhìn san bàn của mình liền thấy anh đặt hộp sữa dâu lên bàn của cô, cô ôm tập đi về chỗ ngồi tay cầm lấy hộp sữa dâu đặt lại chổ của anh như là không liên quan đến mình.
Từ đây về sau không muốn liên quan đến cái tên chết tiệt này nữa.
“ Tiếu Tiếu! Lúc sáng cậu lại ngủ quên à? ” Lê Tư Tư ở phía trên quay xuống nhìn cô nằm dài ra bàn thì lo lắng hỏi.
Nhắc đến là Đinh Tiếu như muốn phát điên lên “ Tư Tư! tôi nói cậu nghe tôi đã dậy rất sớm, rất rất sớm có lòng tốt đợi Lục Nhiên Thành vậy mà cậu ta còn đi trước tôi còn không thèm nói câu nào, khiến tôi đợi đến mức trễ học ” cô dùng ngữ khí vô cùng tức giận nói, cậu ta từ nay về sau không liên quan đến nhau nữa, bà đây không thèm đợi cậu ta đi học.
“ Tiểu Đinh Đinh! ” Tống Thụy nhìn thấy cô tức giận như vậy liền chạy lại chỗ cô gọi.
Đinh Tiếu nhướn mài nhìn cậu ta “ Tống Thụy cậu còn gọi tôi như vậy nữa tôi liền đánh chết cậu ” cô rất ghét ai gọi cô bằng cái tên này.
Tiêu Tuấn Nam cứ gọi cô là Tiểu Tiếu Tiếu.
Tống Thụy lại gọi cô là Tiểu Đinh Đinh.
Nghe tức chết đi được.
“ Hôm nay cậu còn biết tức giận hả? ” Tống Thụy bật cười.
Gương mặt cậu ta nhìn có chút đáng yêu, da lại trắng như con gái vậy, chân mày cũng rất đậm dáng vẻ cũng không phải là xấu mà nói thẳng ra nhìn cậu ta mang cái nét đào hoa đầy gái chạy theo.
Đinh Tiếu đứng dậy thì Tống Thụy đã nhanh chân chạy đi, cô tất nhiên không bỏ qua mà chạy đuổi theo.
Cả dãy hành lang nghe tiếng trêu chọc của Tống Thụy “ Tiểu Đinh Đinh! ”
“ Tống Thụy! Cậu mau đứng lại cho tôi ” Đinh Tiếu tức giận không ngừng đuổi theo.
Lục Nhiên Thành ngồi ở băng ghế ngoài hành lang cũng nhìn thấy hai người rược đuổi nhau, anh nhíu mài vô cùng không vui nhưng cũng không muốn nói.
“ Aaaa ”
Đột nhiên Đinh Tiếu lật mắt cá chân té ngã một cái hét lên, khiến Lục Nhiên Thành đứng bật dậy còn Tống Thụy cũng không chạy nữa.
Bây giờ đừng nói là rược Tống Thụy ngay cả đứng lên cô cũng không đứng được.
“ Đinh Đinh! Cậu có sao không? ” Tống Thụy hốt hoảng chạy lại chỗ cô, Đinh Tiếu ngồi xuống hành lang không nhấc chân được.
“ Đều tại cậu ” Đinh Tiếu đau đến mức rơi nước mắt.
Tống Thụy lúc này cũng gật gù, xem xem chân cho cô, cậu ta