Hội khỏe phù đổng diễn ra, buổi sáng chính là chạy điền kinh, chân của Đinh Tiếu dù vẫn có chút đau nhưng cô không thể bỏ cuộc được, vì đối thủ bên cạnh chính là Liễu Thanh.
Chẳng hiểu sao cậu ta cứ nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ đó, bộ tưởng cô đây ưa cậu ta lắm chắc, khắp trường không ai không biết Liễu Thanh theo đuổi Lục Nhiên Thành một cách công khai.
Trên kháng đài, Lê Tư Tư, Tiêu Tuấn Nam, Tống Thụy, Từ Cảnh, Lư Mỹ còn có cả Lục Nhiên Thành, bọn họ đến để xem Đinh Tiếu chạy, trong lòng của Lục Nhiên Thành có chút bất an, chân của Đinh Tiếu vẫn chưa khỏi.
Trọng tài thổi còi dơ tay hiệu liệu “ Chuẩn bị ”.
Mấy giây sau “ Xuất Phát ”.
Đinh Tiếu mặc kệ chân đau mà dồn sức chạy, chạy rất nhanh, do chân cô nhỏ, lại cộng thêm dáng người rất nhỏ nên tốc độ có chút nhanh hơn người khác.
Nhưng Liễu Thanh phía sau đã chạy lên kịp cậu ta chạy ngang với Đinh Tiếu.
“ Cậu tốt nhất tránh xa Lục Nhiên Thành một chút, cậu ấy trước sau đều là của tôi ” Liễu Thanh lên tiếng ánh mắt có chút sắc bén.
Đinh Tiếu nhướn mày nhếch mép suýt chút thì bật cười “ Được! Cậu yên tâm Đinh Tiếu tôi không thích cậu ta ”.
Cô nói xong thì tăng tốc chạy về phía trước, bỏ lại Liễu Thanh cố gắng đuổi theo phía sau một cách mệt mỏi, nhưng Lục Nhiên Thành ở trên đang xem cậu ta cũng không thể thua.
Tống Thụy nhìn cô chạy, ánh mắt loé lên cái gì đó đột nhiên hét lớn “ Đinh Đinh! Cố lên ”.
Đinh Tiếu nghe xong thật muốn chạy đến đánh chết Tống Thụy, cô nhìn thấy sợi dây đỏ chắn phía trước, dùng bước đạp sau, đạp một cái thật mạnh.
Người đầu tiên về đích chính là Đinh Tiếu đứng thứ hai là Liễu Thanh.
Đám Tống Thụy hò reo không ngừng, Lục Nhiên Thành cầm chai nước đi đến vừa định đưa cho cô thì Liễu Thanh đã chạy đến cướp lấy chai nước, Đinh Tiếu cũng nở nụ cười nhạt.
Cầm lấy chai nước trên tay Tống Thụy uống một ngụm lớn.
Ánh mắt của Lục Nhiên Thành nhìn cô có chút phức tạm, đan xen khó chịu.
“ Đinh Tiếu! cậu thật sự giỏi quá ” Lê Tư Tư nhìn cô, không ngừng cảm thán.
“ Tống Thụy! Khi nãy cậu hét cái gì vậy hả ” Đinh Tiếu thở hồng hộc, đánh vào người Tống Thụy một cái.
“ Tôi là đang cỗ vũ cậu chứ cái gì ”
Đinh Tiếu nhếch mép, không thèm nói nữa, cô chỉ có một tiếng để nghĩ ngơi, một lát còn chạy tiếp sức nữa, cãi nhau với cái tên này khiến cô bực bội thêm thôi.
Cô lướt qua Lục Nhiên Thành không thèm nhìn lấy anh, dù sao cũng không liên quan đến cô, Tiêu Tuấn Nam nhìn thấy liền lắc đầu nhìn anh.
Liễu Thanh cũng thấy thái độ của cô đối với anh, ngay cả mặt cũng không nhìn, khiến cô ta có chút vui vẻ.
Bọn họ đi đến nhà ăn của Tam Đại, hình như hôm nay nhà ăn của trường cũng không đông lắm, bọn họ tìm chổ ngồi xuống.
Từ Cảnh và Tiêu Tuấn Nam cầm trên tay là những chai nước cùng với vài cái bánh ngọt mang đến bàn ăn, Lê Tư Tư cầm lấy một chai, Lư Mỹ cũng lấy một chai từ tay Từ Cảnh.
“ Đinh Đinh! Cậu muốn ăn gì không? tớ mua cho cậu nhé ” Tống Thụy từ quầy đồ ăn xoay đầu gọi Đinh Tiếu.
Nhưng cô rất mệt không muốn ăn “ Không ăn, cậu ăn đi ”.
Vừa dứt câu Lục Nhiên Thành từ bên ngoài đi đến, trên tay là hộp sữa dâu quen thuộc đặt xuống trước mặt của Đinh Tiếu xong thông thả ngồi xuống, dáng vẻ hiện tại của anh thật không phải học sinh ngoan chút nào.
Cô nhìn anh, nhưng anh lại bình thản nói chuyện với Tiêu Tuấn Nam.
“ Cậu đặt nhầm chỗ à? ” Đinh Tiếu lên tiếng trước, giọng điệu không chút cảm xúc.
Lục Nhiên Thành lúc này mới chú ý “ Không nhầm, là mua cho cậu ”.
“ Ồhhhhhh ” Từ Cảnh và Tiêu Tuấn Nam Ồ lên một cái.
Đinh Tiếu nhíu mài không uống, cô đứng bật dậy “ Tớ đi trước đây ” nói xong liền bỏ đi.
Ở đây nhìn Lục Nhiên Thành thêm một chút có khi cô sẽ phát điên mất, cái tên chết tiệt này là âm hồn bất tán sao?
Lê Tư Tư cũng cảm thấy rất lạ, Đinh Tiếu với Lục Nhiên Thành cứ như là đang chiến tranh lạnh vậy, hai người này ở đâu có mặt người này liền không có người kia ở đâu có người kia liền không có người này.
Tống Thụy cầm trên tay là hộp sữa dâu, nhưng quay lại thì đã không thấy Đinh Tiếu đâu, cậu đặt hộp sữa dâu xuống bàn sau đó ngay chỗ vừa