Mọi người cùng nhau ngồi ở xung quanh lửa trại, mỗi người mang một tâm tư, mỗi người một suy nghĩ,q nhưng suy nghĩ liệu có đủ chính chắn, liệu có phải điều tốt đẹp ở thanh xuân hiện tại.
Đột nhiên Tiêu Tuấn Nam sững lại ngẩn đầu nhìn mọi người một loạt sau đó lại lên tiếng hỏi “ Mọi người muốn học đại học ở đâu? ” bọn họ chỉ ở bên nhau ba năm, cho nên lên đại học cũng sẽ không ở cùng nhau cũng không thể như thế này nữa.
“ Tôi muốn thi vào Bắc Thành ” Tư Tư lên tiếng, Bắc Thành là trường không phải dễ vào tỉ lệ chọi vô cùng cao, lại vô cùng khắc nghiệt như với Tư Tư học giỏi nhiều năm như vậy thì không khó.
“ Lão Lục, Tống Thụy, Từ Cảnh còn hai người ” Tiêu Tuấn Nam sững lại nhưng vẫn lên tiếng hỏi tiếp.
Lục Nhiên Thành không quan tâm lắm, cậu cũng không gấp gáp “ Bắc Thành ” Bắc Thành còn cao hơn cả Nam Bắc, là một trong những ngôi trường đứng đầu của đất nước có kỹ thuật đào tạo, chất lượng sinh viên tốt nhất.
“ Lão Lục đi Bắc Thành, cũng đúng dù sao giữa 12 cũng có cuộc thi tuyển thẳng ” Tiêu Tuấn Nam không mấy để ý mấy cái này, nhưng mà sâu trong lòng lại mang cảm giác có chút mất mát gì đó.
Tống Thụy đưa mắt nhìn Đinh Tiếu xong bình thản nói “ Chưa nghĩ đến ”
Lư Mỹ cũng nhanh trí dơ tay nói “ Tôi nhất định phải vào được Bắc Thành, nhất định cùng mọi người trải qua cảm giác tốt đẹp nhất của tuổi trẻ ”.
“ Tôi một trường ngoài tỉnh là được ” Từ Cảnh không phải không muốn vào Bắc Thành, chỉ là Bắc Thành mà đem so với thành tích hiện tại thật sự mà nói không có khả năng.
Đinh Tiếu cũng thờ ơ đáp “ Tôi cũng giống Lão Từ một trường ngoài tỉnh là được, dù sao Bắc Thành cũng quá xa rồi.
Hơn nữa còn phải xem ý mẹ tôi ” cô cũng không mong cầu, từ trước đến nay cho dù ở một mình, cô cũng thể tự lựa chọn, mọi thứ đều do mẹ cô làm.
Liễu Thanh nhìn Đinh Tiếu “ Vậy Tiếu Tiếu bọn họ đi Bắc Thành, tôi cũng muốn một trường ngoài tỉnh thôi, cậu chọn trường nào tôi chọn trường đó ” vốn dĩ Liễu Thanh thành tích tốt cũng có thể thi vào Bắc Thành nhưng cô nàng không muốn đến đó vì xa nhà.
Mọi người cũng nhìn Liễu Thanh với Đinh Tiếu, cô cũng không nói gì cũng chỉ cười trừ, tương lai phía trước còn chưa biết thế nào, cô cũng chưa nghĩ xa đến thế, ở hiện tại vẫn là tốt nhất.
Lục Nhiên Thành bỗng dưng nhìn thái độ thờ ơ của cô liền cảm thấy cô có chút lạ, ánh mắt chỉ rơi lên gương mặt cô, không biết từ khi nào nụ cười của Đinh Tiếu lại khắc sâu vào trong cậu như vậy, chưa từng mờ phai.
Cô có thể vô tư như vậy, lúc đầu cô rất bướng nhưng ở cạnh lâu như vậy cậu cũng dần trở nên thích cô từ khi nào mà chẳng hay biết, chỉ là khi biết cô và Hứa Vĩ qua lại, cậu suýt chút là