Cô xem Dương Ái như là cái gai trong mắt, anh cũng không gọi lại cho cô, buổi sáng cũng không đợi cô đến trường Đinh Tiếu cũng không hiểu tại sao chỉ qua một ngày ngắn ngủi mọi chuyện lại thành thế này.
Đinh Tiếu đến trường rồi, lại không dám bước vào bên trong, cô khự người lại quay ngược trở ra, cô chính là không dám đối diện với mọi chuyện, nếu cô nhìn mặt anh thì không thể chia tay được.
Bước chân không theo ý cô, bất giác đi đến công viên ở gần trường, cô ngồi đó thất thần rất lâu mới nhìn xuống điện thoại của mình.
Lục Nhiên Thành đi đến trường, anh nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không, cứ nghĩ là cô lại đến trễ, nhưng qua hai tiết Đinh Tiếu vẫn không đến, anh cảm thấy rất lạ.
Mà Liễu Thanh cả buổi không thấy cô, nhắn tin cô cũng không trả lời, liền quay lên “ Lục Nhiên Thành, Tiếu Tiếu đâu? sao không đến lớp ”.
“ Không biết ”
Anh nhàn nhạt trả lời, ngay cả anh còn không biết tại sao cô không đến lớp, hôm qua anh nhìn thấy cô với Hạ Tây Lương, chẳng hiểu sao đầu óc không thông lại đi cùng đám người Từ Cảnh đến quán nhậu.
Cũng không biết cô đã nhìn thấy Dương Ái đưa anh về nhà, bởi vì anh nhìn thấy cô gọi cho anh rất nhiều, nhưng anh lại nghĩ cô sẽ đến trường lúc đó trực tiếp nghe cô giải thích là được, vậy mà cô không hề đến lớp.
Tiếng rung ở điện thoại khiến anh giật mình nhanh chóng cúi đầu xuống mở tin nhắn lên, cả cơ thể anh bất động không biết nên phản ứng thế nào nữa, là tin nhắn của cô gửi đến!
Tiểu Bảo Bối đó là biệt danh anh đã lưu trong điện thoại: Thành Thành! Chúng ta chia tay đi em không thích anh nữa.
Anh chưa bao giờ cảm thấy bất an đến mức này, bao nhiêu cảm xúc tức giận trong phút chốc đã tan biến không còn nữa, anh không trả lời trực tiếp ấn gọi cho cô, nhưng chuông có đỗ bao nhiêu lần cô cũng không nhấc máy.
Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì để mọi chuyện lại đến bước này ngay cả chính họ cũng không biết.
Lục Nhiên Thành cầm lấy balo bỏ cả tiết học đi tìm cô, anh vừa đi vừa gọi cho cô, nhưng cô không nhấc máy, anh nhắn tin cũng không trả lời, cả đầu óc của anh trở nên trống rỗng, cứ như thế chạy đi tìm cô.
Nhìn mọi người qua lại đông đúc, cô vẫn ngồi ở băng ghế đá, cũng không dám tin vào những chuyện diễn ra ở trước mắt mình, mọi thứ quá nhanh cô không thích ứng được.
Cũng chưa từng nghĩ một ngày nào đó cô và anh không ở bên cạnh nhau nữa.
Là cô mang phiền phức cho anh, là cô không tốt để anh chịu tổn thương, cũng vì cô cho nên anh và Dương Ái mới không thể ở bên cạnh nhau.
Điện thoại cô liên tục vang lên tiếng chuông gọi đến, cô nhìn