Xấu hổ. Cực kỳ xấu hổ!
Trong đại não của Trần Tử Tinh chỉ còn lại toàn ý niệm này. Thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.
Trên mặt cậu đốt lên một mảng đỏ chót, Trần Tử Tinh cảm thấy thẹn đẩy đẩy Quan Thần ra, đại não chết máy, mặt vẫn còn chôn trong ngực hắn, trong nhất thời không biết làm gì, ngập trong đầu cậu lúc này chỉ thầm nghĩ đến việc phải đem cái tên ngốc Châu Biên nghiền xương thành tro.
Nhưng cũng may Quan Thần giống như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy bả vai cậu nói: "Cô nhỏ, giới thiệu với cô một chút, đây là bạn mới ngồi cùng bàn với cháu! Trần Tử Tinh, bạn nhỏ Tử Tinh."
Cậu bị Quan Thần lôi sang, Trần Tử Tinh lập tức phản ứng lại, ngẩng đầu liếc qua Quan Thần một cái, trên mặt hắn nở nụ cười tươi còn chọn chọn mi với cậu, "Sao còn thất thần như vậy? Cô nhỏ bạn cùng bàn mới của cháu tuy có chút ngốc, nhưng mà rất đáng yêu đấy."
Lại là đáng yêu!
Nhưng mà Trần Tử Tinh bây giờ cũng không còn mặt mũi mà đi so đo với hắn, trong lòng đang tính toán làm sao để giết chết Châu Biên cái tên hỗn đản này, không quá tự nhiên nói: "Chào, chào cô nhỏ."
Quan Thần cúi đầu nhìn cậu một cái.
Quan Tuyết cũng làm như chưa có xảy ra chuyện gì, nghe thấy như vậy liền nở nụ cười: "Xin chào xin chào, cô đây là ...lại nhiều thêm một đứa cháu a?"
Ngọa tào, Trần Tử Tinh bây giờ mới kịp phản ứng lại, mặt cậu lại càng đỏ lên, vội nói: ". . . . . . A không phải! A, chào dì!"
Trong lòng Quan Thần đột nhiên cảm thấy nao nao.
Cái quỷ gì vậy, bạn nhỏ cùng bàn tự mình chạy ra đây lao vào trong lồng ngực hắn, còn ngốc ngốc đỏ mặt lay không chịu động. Thái độ khác thường ngay cả bả vai cũng để cho hắn ôm, Quan Thần vỗ vỗ bả vai của Trần Tử Tinh, cúi đầu tiến đến sát bên tai của cậu nói nhỏ, ánh mắt loan loan trêu đùa: "Đừng, đừng sửa miệng, hai chúng ta ai với ai a, bạn nhỏ, cô tôi chính là cô cậu, người một nhà, đều giống nhau cả."
Trần Tử Tinh đầu nóng lên, không thể tự hỏi, nhưng cái này cũng không thể ngăn lại cậu từ hàm răng thoát ra mấy chữ, ". . . . . . Cút! Ai là người một nhà với cậu!"
Thấy thế, Quan Tuyết nở nụ cười sáng lạn cười vài tiếng, không giống như lúc nói chuyện với Quan Thần, Quan Tuyết ôn hòa nói: "Ha ha ha, không sao không sao, gọi cô cũng được, cô chỉ có mỗi mình Thần nhi là cháu thôi, sớm đã nhìn phát chán, đổi một người mới mẻ a."
Quan Thần: "Ai ai ai. Chừa cho cháu chút mặt mũi đi a Quan tiểu thư."
Bị cô trêu đùa bạn nhỏ cùng bàn một mặt ghét bỏ, trên mặt Quan Thần một vẻ không nhịn nổi nữa, trong lúc đó thì Trần Tử Tinh đứng ở đây cùng với hai cô cháu nhà này có chút xấu hổ, cũng may giây tiếp sau Quan Thần liền giải vây nói: "Được rồi được rồi, Quan tiểu thư, Tuyết tiểu thư, cô thân yêu của cháu, nhanh đi kiếm tìm tình yêu của cô đi. Cháu của cô còn đang có tiết tự học, cháu với Tử Tinh đi về lớp trước đây."
Quan Tuyết tiến lên vỗ vỗ lên đầu Quan Thần: "Được rồi được rồi, lăn nhanh một chút. Cô đi rồi, lần sau cháu và cô gặp nhau chính là năm mới rồi a."
Quan Thần gật gật đầu lấy lệ, nói biết rồi biết rồi. Trần Tử Tinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai người xoay người đi chưa được mấy bước, đằng sau liền truyền đến âm thanh.
"Thần nhi!" Quan Tuyết nói: "Ăn uống tử tế a!"
"Đừng có ngày nào cũng thức đêm rồi lại ăn mấy cái đồ không sạch sẽ đó!"
"Yêu sớm có thể, nhưng không thể gây tai họa cho con gái nhà người ta, cũng không được để lỡ việc học tập a!"
Thanh âm run lên, cô nói: "Cô nhỏ và bố mẹ cháu đều yêu cháu. Được nghỉ nhớ về nhà."
Quan Thần dừng một chút, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quan Tuyết lau lệ cười nói: "Nhìn cái rắm gì mà nhìn, nhanh quay lại học đi!"
". . . . . ."
Trần Tử Tinh quay đầu nhìn Quan Thần, thần sắc phức tạp, nhưng mà trong một giây lúc mà hắn quay đầu lại, còn giơ lên một ngón tay cái cười nói: "Quan tiểu thư có thấy dọa người hay không a! Đã biết đã biết, sẽ quay về sớm, cô không thấy xấu hổ nhưng cháu thấy xấu hổ thay cô a!"
Sau khi Quan Tuyết đi không được bao lâu.
Trần Tử Tinh giống như ác bá, sau lưng là tiểu đệ Quan Thần, với vẻ mặt nhăn nhó đi đến chỗ cầu thang, một phát bắt được hai tên Mập Mạp