Gió đập phần phật vào cửa lớn tạo nên âm thanh vang dội.
Sau một lúc lâu, Trần Tử Tinh đẩy cửa ra, thân thể run lên thúc giục Quan Thần đi vào nhà, sau đó xoay người đóng cửa nhà lại.
Hệ thống sưởi lập tức phả đến, thân thể dần dần ấm lên, Trần Tử Tinh đứng ở chỗ huyền quan, từ trong tủ giày lấy ra hai đôi dép đi trong nhà, quay đầu lại nói, "Lên tầng đi, tầng hai."
Lối đi không rộng không hẹp vừa đủ hai người đứng, Trần Tử Tinh cởi giày, đi dép lê vào dẫn đầu đi lên trước.
"Ai." Quan Thần lên tiếng cũng đuổi kịp.
Tầng một là nhà để xe, bên trái là một chiếc xe việt dã, đối diện cái xe việt dã là một cánh cửa xếp tự động to. Bên phải đặt một bộ sofa, ở giữa chính là cầu thang đi lên tầng hai, Quan Thần nhìn lướt qua rồi đi theo Trần Tử Tinh lên trên tầng.
Tiếng gió bên ngoài phòng gào thét, trong phòng lại yên lặng cực kỳ.
"Trần nhiều tiền!" Đi đến cầu thang, mơ hồ có nghe được âm thanh của một người phụ nữ.
Sau đó liền có tiếng đáp lại, "Làm gì?"
"Lấy cho tôi cái khăn tay." Vương Phượng Mai nói xong, vươn tay ra, vừa gạt lệ vừa nói, "Rất cảm động , rất bi tình , Đường Tăng cư nhiên yêu Tiểu Long Nữ."
Trần nhiều tiền dừng lại một chút: "Bà vẫn còn xem à."
Vương Phượng Mai dùng sức gật gật đầu, đưa bộ chuyện《 Trọng sinh: Bá đạo Đường Tăng yêu Tây Lương Nữ Vương》mà bà yêu thích cho Trần nhiều tiền xem, "Thật cảm động, chính là rất nhiều chương, tôi đã xem hơn bốn nghìn chương rồi."
Trần nhiều tiền mặc mặc: "Bà cũng thật lợi hại."
Người trong nhà sao mà lại ngốc như vậy bị người ngoài nhìn thấy rồi, Trần Tử Tinh có chút ngượng ngùng, chà xát mũi nói, "Ba tôi, mẹ tôi. . . . . . Khụ khụ."
Cậu cố ý khụ hai tiếng để cho người bên trong nghe được, chỉ thấy Vương Phượng Mai nữ sĩ lập tức cảnh giác bỏ điện thoại xuống lập tức ngồi thẳng, vuốt vuốt tóc trừng mắt với Trần nhiều tiền rồi nhỏ tiếng nói: "Bỏ chân của ông xuống! Dọn dẹp lại đồ đạc đi, nhà có khách sắp đến."
"Ba mẹ cậu thật thú vị." Quan Thần nói xong, đi theo Trần Tử Tinh lên tầng hai.
Trần Tử Tinh nói: "Ba, mẹ, đây là bạn học của con. Quan Thần."
Cậu nói xong nghiêng đầu chỉ chỉ Quan Thần đứng bên cạnh, Quan Thần nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng, lễ phép nói: "Chào chú, chào dì."
"Ai, ai, chào, Quan Thần a." Vương Phượng Mai lập tức đứng lên, nhiệt tình tiếp đón nói, "Ngồi ngồi ngồi, tùy tiện ngồi. Cứ như nhà mình, đừng khách sáo. Đêm nay có bão rất nguy hiểm, cháu a, vừa hay lại là bạn học của Tử Tinh, ngày mai có thể cùng nhau đến trường, dì nghĩ cháu cứ đến nhà dì ở một đêm cũng được. Còn phòng thì để dì chút nữa thu dọn một chút là được, cháu đợi một chút."
Trần Tử Tinh cùng Quan Thần một trước một sau ngồi vào ghế sofa, Trần Tử tinh giương mắt hỏi: "Phòng cho khách mấy năm rồi không có người ngủ, dọn sạch được không."
"Cảm ơn dì." Quan Thần nói xong cong môi cười thân thiện, tay khoác lên vai Trần Tử Tinh, "Nhưng mà không cần phiền phức thế đâu ạ, cháu đêm nay ngủ cùng với Tử Tinh cũng được, hai bọn cháu tình cảm tốt, không nên làm phiền ngài."
Trần Tử Tinh bị hắn kéo qua, trừng mắt vẻ mặt không tình nguyện, ". . . . . . Ai tình cảm tốt với cậu."
"Sao lại nói chuyện như vậy." Vương Phượng Mai nghe vậy, trừng mắt nhìn cậu cái đứa con ngốc này, sau đó cười rộ lên nói, "Vậy đi, dì cũng lười động, nếu như cháu không ngại, đêm nay cố gắng chen chúc cùng với Tinh Tinh ngủ vậy."
". . . . . ." Trần Tử Tinh cảm thấy mẹ cậu đúng là đem cậu ném vào trong đống lửa.
Cậu quay đầu lại nhìn Quan Thần đang ôm mình, bây giờ như vậy rồi, đợi đến lúc hai người đi ngủ... cái tên ngốc này kiểu gì cũng động tay động chân.
Vương Phượng Mai xoay người đi vào phòng mở tủ ra, Trần Tử Tinh nhìn bóng dáng bà mà tâm tình phức tạp: "Mẹ, người không có việc gì làm mua mấy cái đó để làm gì a?"
Trần nhiều tiền từ trong báo chí trộm lộ ra một đôi mắt, ông nhìn thật lâu, nhìn thấy vợ mình đối với người khác nhiệt tình như vậy thì không vui, chua chua nói: "Bà ấy lần trước xem《 Cuộc sống nơi hoang dã: Bộ đội đặc chủng từ trên trời rơi xuống yêu tôi》 nghĩ muốn ngày nào đó đi cắm trại dã ngoại, nên đã mua nó."
Trần Tử Tinh, ". . . . . . Nga."
Rất nhanh, Vương Phượng Mai liền mang một túi đồ dùng vệ sinh cá nhân mới ra, đặt lên bàn, Quan Thần lễ phép cười nói cảm ơn, cuối cùng Vương nữ sĩ nhan khống cười toe toét, nói với chồng bà: "Nhìn xem, tiểu tử này thật đẹp trai, nếu như chúng ta sinh một đứa con gái tôi sẽ nghĩ cách tác hợp cho hai đứa."
Người vẫn còn ở đây đấy, Trần Tử Tinh khụ khụ hai tiếng nói: "Mẹ, nói nhỏ chút, mọi người nghe được."
Quan Thần nói: "Ha ha ha, dì nói cũng nói