Trần Tử Tinh cuối cùng cũng quét dọn sạch sẽ một tầng lầu, xương sống, thắt lưng đều đau, theo như lời nói của Tôn Ngang thì không chỉ dọn dẹp nhà vệ sinh tầng một mà là cả tòa nhà. Quan Thần từ tầng bốn lên còn Trần Tử Tinh tầng ba trở xuống.
Nhà vệ sinh trước mắt rực rỡ hẳn lên, bụng cũng đói đến mức kêu lên, Trần Tử Tinh ném cây lau nhà vào góc phòng, vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai tên ngốc.
Tên ngốc béo trên lưng đang đeo balo, trong tay đang bưng một cái không rõ vật thể gì, tên ngốc gầy đang đứng tựa lưng vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại.
"Yo, Tinh ca! Đã làm xong rồi à?" Tên ngốc gầy ngẩng đầu nói.
Trần Tử Tinh trừng mắt với Châu Biên: "Muốn chết à, lại cười tôi?"
"Nào dám nào dám." Châu Biên lè lưỡi.
"Chính là cái miệng cậu." Mập Mạp đập một cái lên đầu Châu Biên, Châu Biên đánh trả, Mập Mạp vội vàng linh hoạt tránh đi, tay kia đưa cho Trần Tử Tinh cái vật thể không rõ là vật gì, ý bảo Trần Tử Tinh cầm lấy."Hắc, Châu Biên cậu thiếu đánh a, xem Mập ca hôm nay không đánh chết cậu!"
Nhìn kỹ một chút đó là mộ hộp đựng cơm. Có khoai tây, cà, trứng gà còn có cơm nữa.
"Tinh nhi, đây là tôi với Châu Biên mới mua đấy, cậu ăn trước đi a! Còn hai tầng nữa thì ba chúng ta cùng làm!"
Mập Mạp vừa hô vừa tụm lại với Châu Biên đánh thành một đám.
"Phi! Tôi mới là anh cậu!" Châu Biên hô.
". . . . . ." Trần Tử Tinh dựa vào bên cạnh nhìn hai anh em bọn họ nô đùa, chậm dãi mở nắp hộp ra.
Đánh a đánh, ngươi đánh ta một quyền ta đá ngươi một cước, giống như học sinh tiểu học.
Mập Mạp vốn tên là Tôn Diệu là anh em họ hàng với Châu Biên, Châu Biên lớn hơn Mập Mạp mấy tháng nhưng mà Châu Biên lại hơi nhỏ, tâm lý tuổi cũng nhỏ, ngoài tuổi không lớn hơn so với Mập Mạp là mấy thì gì cũng nhỏ hơn.
Mập Mạp cũng rất không phục.
Trần Tử Tinh chậm rì rì ăn cơm, lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thời gian.
Hiện tại đã tan học được một lúc rồi, không ít người đã ăn xong cơm, hai tên ngốc trước mặt vẫn còn nô, bỗng nhiên cảm thấy tóc trên đầu có chút lạnh lẽo, Trần Tử Tinh ngẩng đầu.
Trên tóc cảm nhận được cái lạnh chính là từ tầng bốn, không biết chỗ nào chảy nước đang theo lan can nhỏ xuống vừa đúng rơi trên đầu Trần Tử Tinh.
Trần Tử Tinh nhất thời mặt đen xì, nhảy sang một bên tránh đi.
Đầu tiên nhìn thấy chính là một đôi chân dài được đồng phục bao lấy, sau đó là đến cánh tay, cánh tay đang lộ ra khỏi tay áo có chút đen, chủ nhân của cánh tay đó đang đứng ở trên hành lang mày kiếm nhíu chặt dùng sức vắt cái dẻ lau.
Nga hiểu rồi. Khá lắm.
"A!" Quan Thần cũng chú ý tới ánh mắt của Trần Tử Tinh đang đứng dưới lầu gắt gao trừng hắn đầy oán giận, toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng chào hỏi."Tử Tinh a, cậu sao có thể ăn một mình thế, để lại cho người anh em này một chút nhé!"
Ai là anh em với cậu, Trần Tử Tinh nghĩ.
"Tầng bốn tôi dọn sắp xong rồi đang muốn lên trên tầng năm!" Quan Thần la lên.
Âm thanh của hắn làm cho Mập Mạp và Châu Biên đồng thời ngừng đánh nhau, Trần Tử Tinh lau nước ở trên tóc, ngẩng đầu mở miệng, dùng một khuôn mặt vô cùng dễ thương mà lạnh lùng hét lên.
"Cậu đi ăn shit đi, tên ngốc Quan Thần!" Trần Tử Tinh hét.
"Cậu lại còn mắng tôi nữa! Tay Quan Thần bám vào lan can tiếp tục hét xuống."Tiểu soái ca! Tôi đói sắp chết rồi, để lại cho tôi một chút đi!"
Trần Tử Tinh mặc kệ hắn, cậu liền đứng trước mặt Quan Thần ăn hết hộp cơm, sau đó tiện tay ném luôn hộp cơm vào thùng rác, ngay cả chút vụn cũng không để lại.
"Tự mình đi nhà ăn mà mua!" Trần Tử Tinh quay lại hét lên.
"Hắc! Bạn nhỏ tôi phát hiện cậu thật đê tiện a!" Quan Thần hét.
"Như nhau thôi!" Trần Tử Tinh lại hét lên.
"Hai cậu hét đi hét lại không thấy phiền à." Mập Mạp cuối cùng cũng nhớ tới cái người Quan Thần này là ai, ngẩng đầu hai tay đặt lên miệng lớn tiếng hét lên: "Chúng ta đều ở phòng 306! Tôi tên Tôn Diệu, gọi tôi là Mập Mạp cũng được, cậu ở đó chờ một chút, tôi với Châu Biên sẽ đến hỗ trợ!"
Châu Biên ở bên cạnh cũng lớn tiếng giới thiệu chính mình.
Quan Thần ngẩn ra, mới phản ứng lại đây là bọn họ đều ở cùng phòng kí túc xá.
"Oa kháo, cứu người a ca! Mập ca, tiểu đệ ở trên này chờ mọi người a!" Quan Thần nói.
Quan Thần người này quá lắm lời, Trần Tử Tinh rầm rì không muốn phản ứng lại hắn, ngăn chặn lại Mập Mạp nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp phải cùng nhau đi lên tầng bốn.
"Yo." Quan Thần nhếch miệng chào hỏi cùng bọn họ, răng đặc biệt trắng.
"Hi." Châu Biên cũng nhếch miệng trả lời lại chào hỏi của hắn.
"Hi cái rắm hi." Mập Mạp vỗ vỗ lên đầu của Châu Biên nói, " Bây giờ bắt đầu phân công, làm xong sớm một chút rồi về nhà ăn cơm."
Ngày đầu tiên khai giảng nên không có lớp tự học buổi tối, thời gian trống nhiều nếu để quét dọn nhà vệ sinh thì rất lãng phí.
Bây giờ còn lại bốn tầng, bọn họ vừa lúc có bốn người, Mập Mạp quyết định bắt đầu từ tầng hai, bốn người phân công nhau tranh thủ trong mười lăm phút hoàn thành tất cả.
Đây là phương án hiệu suất nhất, Trần Tử Tinh tự nhiên cũng không có ý kiến.
"Tôi thế nào cũng được." Bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh, một bàn tay đang đưa qua, Trần Tử Tinh quay đầu lại liền nhìn thấy Quan Thần đang chọn chọn mi với cậu, nhếch miệng cười.
"Bạn học Tử Tinh, ngay từ đầu đã bảo cùng nhau làm, cuối cùng không phải lại cùng nhau làm à."
"Đánh rắm." Trần Tử Tinh mới không cho hắn dựa lên vai, vọt sang bên cạnh tránh đi.
Châu Biên phụ trách lầu hai, Mập Mạp lầu ba, Quan Thần cùng với Trần Tử Tinh còn lại là tầng năm và tầng sáu. Đoàn người bắt đầu hành động, Trần Tử Tinh nhìn Quan Thần, một mình đi đến chỗ cầu thang lên tầng trên.
"Cậu cái người này hành động lạnh nhạt như vậy, không thú vị." Quan Thần theo kịp nói.
"Tôi cứ như vậy, cậu quản tôi à." Trần Tử Tinh tay đút trong túi quần, nhìn khốc khốc.
Cậu lấy đồ từ trong túi quần ra.
"Này." Trần Tử Tinh duỗi tay sang bên chỗ Quan Thần.
Bỗng nhiên có một bàn tay chắn ở phía trước mình, Quan Thần thoáng ngẩn người, cúi đầu, đó là một cái kẹo mút.
"Muốn hay không! Không cần thì tôi sẽ ăn." Thấy hắn không phản ứng, Trần Tử Tinh có chút lúng túng, giọng nói liền có chút hung hăng.
Quan Thần bây giờ mới phản ứng lại, nở nụ cười quay đầu lại nhìn cậu, há mồm, được một tấc lại muốn một thước: "Làm người tốt làm đến cùng, giúp tôi bóc vỏ đi, tôi đói đến không có sức lực rồi, a ——"
"A cái gì mà a!" Trần Tử Tinh trực tiếp nhét cả cái kẹo đang còn vỏ vào miệng Quan Thần."Đói chết cậu đi!"
Cậu nói xong liền đi lên tầng sáu.
"Tôi thao!" Quan Thần thiếu chút nữa bị vỏ của cái kẹo mút làm cho sặc chết, sau khi ho khan vài tiếng mới bóc vỏ cái kẹo mút ra, nhét vào miệng rồi lắc đầu, "Tôi buồn quá ."
Hắn bám vào lan can hướng về phía trước hét, "Cảm ơn a!"
Trần Tử Tinh dựng thẳng ngón giữa về phía hắn.
Bốn người cùng nhau quét dọn nhà vệ sinh, bỏ ra rất nhiều công sức không đến mười lăm phút Trần Tử Tinh đã làm xong liền đi xuống tầng.
Ba người kia đều đã đứng ở dưới chờ cậu.
Thời gian vẫn còn sớm, trên không trung một mảnh ánh sáng vàng rực rỡ, ánh nắng chiều bao phủ vườn trường, Trần Tử Tinh và Châu Biên dựa vào một bên chơi điện thoại, Quan