"Hứa Hồng Dương? Hứa Hồng Dương? Cậu nhìn gì vậy."
Có người gọi bên tai, Hứa Hồng Dương thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía hai người ở xa xa kia lại, quay đầu nhìn người đang gọi cậu ta.
Trên sân thể dục ồn ào, thí sinh dự thi cũng đã vào vạch suất phát theo hiệu lệnh của trọng tài.
Hứa Hồng Dương ngơ ngác thu hồi ánh mắt.
"Hả?" Hứa Hồng Dương hơi hơi cau mày, "Không nhìn gì cả."
Trần Tử Tinh và người con trai đó chạy từ bên này sang bên kia, ánh mắt của Hứa Hồng Dương cũng dõi theo đến bên kia, nam sinh bên cạnh cũng nhìn theo cậu ta.
"Nhìn hơi quen nha." Cậu ta nói, "Có phải cái người cùng cậu tham gia thi tiếng Anh không?"
Hứa Hồng Dương gật đầu, "Ừ đúng."
Cậu ta đứng lên, cầm lấy chai nước bên chân, ngửa đầu ực ực uống hết.
"Tôi về lớp lấy sách lại đây." Hứa Hồng Dương nói.
Ngồi đây xem mọi người thi đấu rất chán, bên cạnh cậu ta còn có người lấy điện thoại ra chơi, nhưng Hứa Hồng Dương thì càng muốn dùng thời gian này để học hơn, theo động tác đứng lên của cậu ta, ánh mắt của người bạn học cũng nhìn theo.
"Ừ."
-
"Đi đâu vậy." Trần Tử Tinh bị Quan Thần kéo đi.
Cửa trước và của sau của lớp học đều đang đóng chặt, hai người dừng lại trước cửa Quan Thần nói, "Tôi đi lấy cái chìa khóa xe."
Hắn đẩy cửa sổ ra nhảy vào trong lớp, góc áo đồng phục bị gió thổi tung bay. Hắn chạy đến chỗ của mình, cúi người lục tìm trong ngăn bàn.
"Cậu cũng lắm trò thật đấy." Trần Tử Tinh ôm cánh tay đứng trước cửa, chỉ chỉ cánh cửa, "Không khóa, đồ ngốc."
Quan Thần khụ một cái nói: "Nhưng mà đẹp trai."
Dứt lời, hắn vì muốn giữ lại một ít mặt mũi mà một tay chống lên cửa sổ nhảy ra ngoài, lúc tiếp đất còn quay lại cho Trần Tử Tinh một cái nháy mắt.
Trần Tử Tinh cũng nghiêm mặt cho hắn một tràng vỗ tay.
"Thần ca thật đẹp trai. Đẹp chết đi được ."
"Có cần phải có lệ như vậy không bạn nhỏ." Quan Thần ôm lấy bả vai cậu.
Hai người theo cầu thang đi xuống, Quan Thần xoay xoay cái chìa khóa đeo trên ngón trỏ, miệng ngâm nga, Trần Tử Tinh buồn cười nhìn hắn, trên hành lang vang vọng lên tiếng bước chân của hai người, mãi cho đến tầng hai đột nhiên vang lên tiếng bước chân thứ ba.
Hứa Hồng Dương ngẩng đầu đối mặt với hai người Quan Thần và Trần Tử Tinh.
Đại khái im lặng mất hai giây, lần mà Quan Thần cường hôn Trần Tử Tinh, Hứa Hồng Dương và Trần Tử Tinh đã nhận ra nhau.
Không khí có chút xấu hổ.
"Ơ."
Trần Tử Tinh không quá biết cách bắt chuyện cùng người khác, vừa mới mở miệng muốn nói gì đó, Hứa Hồng Dương đã cúi đầu tiếp tục bước lên cầu thang đi lên tầng trên, giống như không hề thấy cậu.
Trần Tử Tinh ngậm miệng lại.
Xấu hổ quá.
Quan Thần nhìn vẻ mặt kinh ngạc cùng xấu hổ của Trần Tử Tinh liền cảm thấy cực kỳ buồn cười, nghẹn cười mãi cho đến tận cửa cầu thang, vừa mới ra khỏi cửa hắn liền vỗ vỗ Trần Tử Tinh cười không ngừng, nói: "Cậu có phải đã trêu trọc phải chỗ nào của người ta rồi phải không. Ha ha ha ha."
Trần Tử Tinh trừng mắt liếc hắn một cái, đập rớt tay của Quan Thần, lại ngượng ngùng không muốn nói đến chuyện hôn kia, cậu mấp máy môi nói, "Tránh ra, còn không phải tại cậu à."
Quan Thần không hề tự giác nói: "Ấy ấy, sao lại là tại tôi rồi."
Hắn nhìn thấy Trần Tử Tinh đang giận dỗi chuyển từ đi thành chạy liền cười rồi đuổi theo, nói: "Nói cho rõ ràng chứ, này, này! Tinh ca, đợi tôi với!"
Ánh mắt của Hứa Hồng Dương nhìn từ cửa sổ xuống, thấy thân ảnh của Quan Thần và Trần Tử Tinh cùng một chỗ, liền nhíu mày.
Đại hội thể dục thể thao tiến hành trong khí thế hừng hực, trần Tử Tinh leo lên xe của Quan Thần, bị hắn mang lên đường cao tốc phiêu.
Trần Tử Tinh nói: "Xe máy này ở đâu ra thế?"
"Mượn bạn đấy." Quan Thần nói xong quay đầu lại nhìn cậu, "Có đói không?"
Trần Tử Tinh nói, "Có chút."
"Vậy bọn mình đi ăn thịt nướng nhé." Quan Thần nói, "Trên phố có một tiệm ngon lắm."
Trần Tử Tinh không nói chuyện. Xe chạy đến nửa đường, cậu đột nhiên lấy hơi sau đó hét lên: "Quan Thần ———— cậu là tên ngốc! ! !"
"Định mệnh!" Quan Thần bị cậu dọa giật mình, sau đó cười phá lên, "Mẹ nó, ha ha ha ha, Trần Tử Tinh cậu bị điên à!"
Xe bắt đầu tăng tốc, tóc mái bị thổi tung bay, Quan Thần cũng giống như một tên thần kinh hét lớn: "Trần Tử Tinh —————— cậu mới là tên ngốc! ! !"
"Ha ha ha ha!"
Tiếng cười thanh thúy của thiếu niên vang trên đường, gió vù vù thổi đến, âm thanh lớn đến nỗi làm cho những người xung quanh cũng phải nhìn lại đây. Trần Tử Tinh sau khi hét xong, xấu hổ vùi mặt lên tấm lưng của Quan Thần, không nhịn được cười nên bả vai vẫn rung lên không ngừng.
Để cho Quan Thần phải một mình đối mặt với tất cả ảnh mắt như đang nhìn một tên ngốc của người qua đường.
"Đậu." Quan Thần mắng một câu, "Có cần phải xấu tính như vậy không hả Tinh ca."
Trần Tử Tinh cũng không nói gì, câu lên khóe môi rồi đột nhiên bắt đầu ngâm nga: "Cưỡi lên chiếc motor nhỏ yêu quý của tôi, tôi sẽ không bao giờ kẹt xe....Cưỡi lên chiếc motor nhỏ yêu quý của tôi. . . . . ."
Quan Thần: "? ? ?"
"Tôi sẽ lập tức về đến nhà.... Nó khiến tôi quên đi bao phiền não cùng ưu thương—— nó đưa tôi trở về nơi thiên đường tự do!"
Quan Thần: ". . . . . ." Ngu ngốc!
Quan Thần cũng bắt đầu hát theo: "Đến đây, đến đây chúng ta cùng lên đường thôi!"
Trần Tử Tinh: "Đô đô đô đô đô đô!"
" Cưỡi lên chiếc motor nhỏ yêu quý của tôi! Tôi sẽ không bao giờ kẹt xe. . . . . ."
Motor nhỏ đô đô đô đô. Cứ như vậy Quan Thần lái xe một đường chạy thẳng đến phố, sau đó dừng lại trước cửa một quán thịt nướng kiểu buffet.
Quan Thần dừng xe lại ven đường, cùng Trần Tử Tinh một trước một sau bước vào cửa hàng, Trần Tử Tinh đi gắp thịt, Quan Thần cũng gắp, một lúc sau trên bàn đã bày đầy đồ ăn.
Quan Thần chỉ chỉ cái bảng bên cạnh nói, "Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ, ăn không hết phải trả thêm tiền."
Trần Tử Tinh: ". . . . . ."
Cậu