- Hình như bị người nhà phát hiện rồi.
- Á, không phải chứ, đúng là không nên về.
- Đúng thế mẹ nó nữa! Hào môn đúng là trâu bò
- Đúng là trâu bò thật
Trần Tử Tinh nhìn thấy tin nhắn, mơ hồ cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm.
Tàu điện ngầm, người già, điện thoại.
Hôm nay là buổi sáng ngày nghỉ thứ ba của tết nguyên đán, Quan Thần đã hơn một ngày rồi không thấy xuất hiện.
Cậu nhướng mày, vươn ngón tay chọt chọt màn hình điện thoại.
- Các cậu đang nói ai vậy?
Châu Biên- bản tin đấy, cậu xem tin tức ngày hôm nay đi, cậu ấm nhà giàu không muốn kế thừa gia nghiệp, bỏ nhà đi hai năm hôm nay đã bị bắt về kế thừa rồi.
Châu Biên – cậu nói xem còn là ai được nữa
- Quan thiếu gia của chúng ta sao?
Trần Tử Tinh trầm mặc.
- Cậu ta một ngày rồi không xuất hiện á
Châu Biên -?
Mập Mạp -?
Mập Mạp – Cậu còn không biết thì sao bọn tôi biết được
Châu Biên -@Đẹp trai nhất Diêm Thành không ai sánh bằng bạn trai cậu đang tìm cậu kìa.
Trần Tử Tinh -?
Quan Thần vẫn không trả lời tin nhắn.
Châu Biên – thật sự không có ở đây à.
- Vòng bạn bè* với dòng thời gian* cũng không thấy câu ta đăng gì cả.
*Vòng bạn bè là nơi đăng bài trên wechat, dòng thời gian là nơi đăng bài trên QQ
Mập Mạp trêu ghẹo- thiếu gia nhà giàu nói không chừng đã về nhà kế thừa gia nghiệp rồi.
- Đúng chứ Tử Tinh
Châu Biên – Đúng chứ Tử Tinh
Trần Tử Tinh: ". . . . . ." Cố tình, cái tên Mập Mạp chết tiệt này tuyệt đối là cố tình, ngay cả cái nick name bình thường hay gọi cũng đổi rồi.
- Các cậu khi nào thì quay lại trường?
Châu Biên - Tôi tính sáng mai, tên Mập kia định sáng hôm nay, bọn tôi đang trong quá trình thảo luận.
Mập Mạp – Như trên, thế còn cậu?
Trần Tử Tinh – Chiều nay, ba mẹ tôi đi hẹn hò rồi, cái nhà này đã không còn chỗ cho tôi nữa rồi.
Châu Biên – Chính xác
Mập Mạp – Đúng đấy
Lưu Tiệp – Buổi chiều tôi cũng quay lại trường
Hạ Viêm – Tôi có việc, buổi tối sẽ quay lại
Châu Biên & Mập Mạp & Trần Tử Tinh – Thì ra các cậu cũng có mặt sao?
Lưu Tiệp & Hạ Viêm -. . . . . . Sao vậy?
Trong nhóm trò chuyện của phòng kí túc xá, Trần Tử Tinh mở danh sách thành viên ra tìm đến cái tên được ghi chú là đẹp trai nhất Diêm Thành không ai sánh bằng sau đó gửi cho hắn một tin nhắn.
- Lúc nào cậu mới quay lại trường
Không nhận được tin nhắn trả lời lại.
Bốn giờ chiều, lúc Trần Tử Tinh ngủ trưa tỉnh lại, nhìn điện thoại không hề có một cái tin nhắn nào, vừa ngáp ngủ vừa bước lên xe bus, trên xe bus người chật cứng, nên cũng không cảm thấy lạnh.
Vị trí mà bọn họ trước đây đã từng ngồi, hôm nay đang có một đôi mẹ con ngồi đó, bé trai đang ngồi trên đùi của mẹ nó, đứa lớn hơn ngồi ghế bên cạnh, mẹ bọn chúng đang nói với hai đứa đủ thứ chuyện, chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ, chắc là đang nói với hai đứa nhỏ đám mây bên ngoài kia là một cái kẹo bông đường.
Trần Tử Tinh bị chen đẩy đến tận lan can, trên lưng đeo balo lui vào một góc nên lại càng nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của ba người kia, những câu nói tràn đầy màu sắc chuyện cổ tích.
Điện thoại vang lên một tiếng chuông, Trần Tử Tinh sau một lúc lâu mới móc được nó ra từ túi, là tin nhắn của Quan Thần.
- Mấy ngày nữa
-[ Gấu trúc thở dài jpg]
- Người nhà của anh đẹp trai nhớ anh quá
-[ Hình ảnh ]
Trong ảnh là Quan Thần và một đôi vợ chồng trung niên còn có một chàng trai nhìn có vẻ giống với Quan Thân nữa, chắc là cha mẹ và em trai hắn.
Phía sau cậu còn có một người mẹ mang theo hai đứa song sinh đang tạo ra một thế giới thần tiên cho hai đứa trẻ, Trần Tử Tinh mở khung chat ra nhìn thêm một lần nữa tin nhắn mà Vương Phượng Mai gửi ngày hôm qua, dù nước mật ong để qua đêm vẫn có vị mật ong nhưng mà đã bị lạnh, cậu dừng lại một chút lại mở khung thoại của Quan Thần lên nhìn bức ảnh đại gia đình kia không nhịn được cảm thấy có chút chướng mắt.
Trần Tử Tinh rời mắt đi.
Mối tình đầu của người thiếu niên vừa non nớt nhưng cũng có thể dễ chết, giống như là có độc, hấp dẫn cậu, nhưng lại không đụng vào được, tình cảm của cậu với Quan Thần thì..........từ cái hôn đó hoặc có lẽ càng sớm hơn đã khác rất nhiều rồi.
Cậu thích Quan Thần.
Trần Tử Tinh thích Quan Thần.
Cậu muốn chạm vào, muốn ôm hắn, muốn quay lại ngày trước cùng hắn nghe nhạc, cùng nhau ngủ.........muốn quay lại cái ngày bọn họ trao nhau nụ hôn dưới gốc cây trong rừng cây nhỏ kia, ngây ngô mà lại ngọt ngào. Nhưng mà cậu ngay cả lời nói thích cũng chưa nói ra, tình cảm đó còn chưa được đáp trả đã muốn lùi bước rồi.
Có lẽ loại sinh mệnh kém cỏi vĩnh viễn không thể nào hiểu được tâm tình của loại sinh mệnh ưu tú, Quan Thần nghĩ đến Trần Tử Tinh