Ba người bao lớn bao nhỏ giúp Quan Thần chuyển đến phòng 306.
Trần Tử Tinh nghĩ Quan Thần chính là một tên phiền phức, lên lớp thôi mà cũng giống như đang đi chuyển nhà, cậu dẫm lên thang nhỏ leo lên giường, cạn lời nhìn cái tên phiền phức kia đang chào hỏi bạn cùng phòng.
Ngu ngốc.
Trong phòng đang mở nhạc là một bài không biết tên của một DJ, âm thanh trầm thấp phát ra từ cái loa mua trên trang XianYu* của Châu Biên, Trần Tử Tinh ngại phiền, nói: "Châu Biên! Đổi một bài bình thường đi."
Cái tên ngốc Châu Biên đang đung đưa theo nhịp của âm nhạc không nghe rõ, "Hắc, hắc... A Tinh nhi cậu nói gì?"
Trần Tử Tinh: ". . . . . ."
Cậu mở miệng định nói lại một lần nữa, lại thấy Quan Thần nhìn Châu Biên một cái thích thú mà thả đồ trong tay xuống, chạy đến bên cạnh cậu ta cũng đung đưa theo.
"Hi, huynh đệ!" Quan Thần hét vào tai của Châu Biên, "Bài này nhảy thế nào a, cho tôi nhảy cùng với!"
Châu Biên lớn lên như bây bây giờ cũng chưa gặp ai xú vị tương đầu (mùi thối hợp nhau) với cậu ta như vậy: "Cứ lắc là được! Đến, huynh đệ, chúng ta cùng nhau!"
Tục ngữ nói phụ phụ đắc chính (tiêu cực với tiêu cực thành tích cực), nhưng mà Quan Thần gặp Châu Biên thì hai người này lại không phải là từ hai tên ngốc biến thành một người bình thường mà ngược lại tạo thành một tổ hợp càng ngốc.
Quan Thần chạy đến chỗ Châu Biên tạo thành một nhóm bắt đầu phiêu, Trần Tử Tinh cố nhẫn xúc động muốn lấy cái gối đập chết bọn họ, nghe bọn họ ở bên kia hát.
Châu Biên, "Anh nguyện ý vì em mà mang trên mình một thân ngứa ngáy! Hei!"
(Trong bài hát 披着羊皮的狼 'sói đội lốt cừu' thì câu chính xác là từ 羊皮 'da cừu' nhưng bạn Châu Biên bị hát sai thành 痒皮 là bệnh ngứa trên da)
Không phải, cả người ngứa ngáy cũng vô dụng sao.
Quan Thần, "Chỉ cầu em cho anh đến gần để cho anh yêu em! Ha!"
. . . . . . Nếu muốn lây chuyền bệnh thì ngài vẫn nên đừng tới đây.
Chỉ thấy chân của Châu Biên dẫm lên cạnh của giường ngủ, lấy một cây bút màu đen để lên miệng rồi giơ một cánh tay về phía Quan Thần hét lên, "Quan lão đệ!"
"Chu lão ca!" Quan Thần cũng giơ lên một cánh tay về phía cậu ta rồi hét.
"Cùng nhau tới!" Hai người trăm miệng một lời nói: "Tôi quyết định tôi chính là một con sói đội lốt cừu! Chỉ xin, chỉ xin! Em cho tôi tới gần để cho anh được yêu em!"
Trần Tử Tinh: ". . . . . ." Không phải chứ làm sao hai người lại bắt đầu rap rồi.
". . . . . . Tôi thao!" Mập mạp đi pha mì vừa mới bước vào cửa cũng bị dọa chút nữa thì làm đổ bát mì xuống đất."Hai cậu bị bệnh à!"
Mập Mạp bị dọa đến mức phải lùi lại mấy bước, nhưng mà hai cái tên ngốc kia vẫn hát đến hăng say, còn nhảy lên vỗ tay tán thưởng, Châu Biên mở rộng hai tay lớn tiếng hét: "Yo, hei! Các đồng chí các bạn đồng nghiệp phòng 306, High lên nào!"
Quan Thần cầm cây bút đen làm microphone hét lên với Trần Tử Tinh: "Bạn học Tử Tinh, high lên nào!"
Mập Mạp hận không thể hóa thân thành không khí, cậu ta ôm bát mì vào trong ngực lấy cái thân thể to lớn của mình để che lại bát mì rồi chui vào trong phòng, Trần Tử Tinh dùng ánh mắt cá chết nhìn Quan Thần, trầm mặc.
". . . . . ."
Nói đùa sao, cậu là cái loại người này sao.
" Anh quyết định anh chính là một con sói đội lốt cừu. . . . . ." Thật xin lỗi cậu chính là loại này.
Nhưng không đợi quá lâu, Trần Tử Tinh cũng đã lách đến chỗ của hai người kia, nhắm lại hai mắt bắt đầu lắc điên cuồng, ba người liền chiếm mất lối đi nhỏ ở trong phòng KTX, Châu Biên đứng ở bên trái, một chân đạp lên ghế điên cuồng lắc đầu cánh tay thì múa may, "Hát lên nào! High lên nào, cùng với tôi——!"
Quan Thần lớn tiếng reo hò, phong cách trong phút chốc thay đổi biến thành hát nói, không khí dâng trào, " Anh quyết định anh chính là một con sói đội lốt cừu, mà em là con mồi của anh, là một con sơn dương của anh!"
Châu Biên tiếp: "Anh sẽ bỏ đi đồng bạn để làm một con sói đơn độc, chính là vì không muốn chia sẻ em với ai khác! Đem em chia sẻ! " Cậu ta nhắm mắt lại khua bút lung tung ở trong không trung giao cho Trần Tử Tinh, lớn tiếng hét "Tinh nhi tiếp!"
"Anh quyết định cả đời này sẽ luôn bên cạnh em, " Bỗng nhiên có một đạo âm thanh không có một chút tình cảm vang lên ở cửa, Lão Vương cầm lấy cái bút của Châu Biên, khóe miệng mỉm cười, một nụ cười máy móc, "Mang theo trái tim nhiệt huyết làm cho em phải an an phận phận."
". . . . . ." Ngọa tào.
"Ai ai ai! !" trong nháy mắt cái tai của Châu Biên bị xách lên.
Lão Vương mỉm cười với cậu ta nói, "High phết nhỉ."
". . . . . ." Châu Biên liền nghiêng bả vai xuống khoát khoát tay cười, "Cũng được, cũng được."
"Cũng được em gái cậu!" Lão vương gõ lên đầu Châu Biên một cái, trừng mắt, "Ở xa tôi cũng có thể nghe được ba người các cậu hát, sao rồi, dữ dội nhỉ! Lại còn muốn mở nhạc hội ở trong kí túc xá!"
"Không có không có. . . . . ." Châu Biên thành thành thật thật.
"Hình như cũng không phải là không được." Quan Thần lẩm bẩm.
Lão Vương liền nhướng mày nhìn qua, Quan Thần liền nở một nụ cười tươi rói với ông ta nói: "Báo cáo Vương tổng! Tuần tra một ngày, ngài vất vả rồi!"
Ba một tiếng, lão Vương dùng cây bút đen trong tay cho Quan Thần một cái gõ không nặng không nhẹ, sau đó ném cây bút lên trên bàn.
"Được a, còn có microphone, có loa, có phong cách a 306." Lão Vương trừng mắt cười với Quan Thần, vẻ mặt lạnh lùng, "Cười cười cười, nói nhiều cũng vô dụng! Bố mẹ cậu đã liên lạc cho tôi rồi, những việc của cậu bây giờ tôi quản!"
Ông ta chắp tay sau đít xoay người nhìn vào, sau đó lấy một tư thế của lão đại, Châu Biên rút lui vào bên trong, Mập Mạp nuốt xuống miếng mì, ánh mắt khẩn trương trừng lớn.
"Phòng 306 các cậu. . . . . ."
"Báo cáo Vương ca." Trần Tử Tinh thần sắc thản nhiên, tư thế đoan chính, nghiêm trang nói, "Đây đều là do Châu Biên lôi kéo nên mới làm ra những chuyện này, không hề liên quan đến những người khác."
"Tinh nhi cậu!" Châu Biên trừng lớn hai mắt.
"Nga, phải không?" Lão Vương dạo qua một vòng, đem ánh mắt rơi vào trên cái bàn để gần cửa, Trần Tử Tinh nhân cơ hội lè lưỡi với Châu Biên.
"Nhưng vệ sinh của các cậu cũng không đạt a, bây giờ đã là mấy giờ rồi, có biết hay không?" Lão Vương đi vòng lại đây, tiếp theo quát lớn, "Ba người ca hát, một người thì ăn mì, hai người còn lại thì xem tiểu thuyết, làm sao, phòng 306 các cậu nghĩ mình là đại gia rồi à, có thể độc lập một mình rồi a!"
Cái này xong rồi xong rồi.
Trần Tử Tinh vội vàng cúi đầu giả bộ dáng vẻ một học sinh ngoan nhận sai, nửa miếng mì của Mập Mạp cũng tí nữa thì rơi xuống, Quan Thần ở dưới nhẹ nhàng đá Trần Tử Tinh một cái, trừng mắt cười khẽ với cậu .
Sau đó cúi chào nghiêm trang nói, "Báo cáo Vương tổng!"
Di, Trần Tử Tinh ngẩng