Tôi theo ánh mắt của hắn nhìn qua đó, phía trước xám xịt, ngoại trừ cảnh tượng màu gỉ sắt tối tăm, cái gì cũng nhìn không thấy.Tôi quay đầu lại nhìn Miêu bà, sắc mặt bà ta âm tình bất định (*), nhưng ánh mắt không thân thiện nhìn chằm chằm theo phương hướng của tăng nhân, nơi cả hai nhìn đều cùng một chỗ.(*) Nắng mưa thất thườngCho nên là thứ tôi không nhìn thấy, tôi mím môi, lại nâng cao khẩu khí, đang lúc lấy lại tinh thần, tăng nhân liền quay người đi về phía chúng tôi.Hắn ta mới đầu muốn nói gì đó với Miêu bà, nhưng nhìn đến tôi, lại ân cần chỉ chỉ phía sau, động tác ra dấu trên tay tương đối qua loa, nhưng giải thích lại rất rõ ràng.Vốn dĩ vừa rồi hắn ta đứng ở nơi có đạo môn (*), cửa có thể liên kết với cấm địa, mới đầu sợ có thứ gì đó ở trong chạy ra, lại sợ nếu đi vào sẽ gặp nguy hiểm, vì thế tạo ra mấy cái phong ấn, lúc ra vào không ngờ lại dễ dàng hơn so với tưởng tượng, sau đó thế sự xoay vần, phong ấn bị phai nhạt, các loại sinh linh ra vào ngày càng nhiều.(*) cửa đạo"Nhưng trước đó không lâu có một Thần tộc đi qua nơi này, thấy phong ấn chi lực nhỏ bé, lại viết mấy đạo phù trên cửa, không nhằm vào loài người, nhưng yêu quái có yêu khí, quỷ khí muốn vào được, đoán rằng phải bỏ đi một phen công lực.""Biết không mời mà vào có kết cục gì không?" Tăng nhân đang nói, bỗng nhiên biến ra một con thỏ, con thỏ rơi xuống đất, bốn chân bay như tên bắn hướng về phía trước, phanh lại một chút, biến thành một vũng sương máu.Tôi há miệng th ở dốc, một lời cũng không thể nói, mà Miêu bà cũng không mở miệng, con ngươi màu đồng dựng thẳng lên nhìn chằm chằm vào huyết khí, ánh mắt thâm trầm."Năng lực càng bình thường càng dễ dàng qua, vì thần lực của phong ấn cho rằng ngươi không có sức uy hiếp.
Ngược lại càng lợi hại, khi vào trong chịu đau khổ lại càng nhiều.""Vậy tại sao con thỏ đó lại chết? Nó không phải được ra vào bình thường à?" Tôi có chút nghi hoặc, tăng nhân lại rất nhanh liền giải thích."Bởi vì thỏ là do ta biến ra, thay vì nói là thỏ, không bằng nói là sức mạnh của ta." Hắn mở tay, ngưng tụ ra một nắm huỳnh quang, ánh huỳnh quang còn chưa sáng lên, đã bị Miêu bà cắt ngang."Có cách nào qua đó không?"Miêu bà đột nhiên đặt câu hỏi như vậy, tăng nhân có chút ngoài ý muốn, quay đầu lại, ánh mắt rất hiếu kì: "Nhưng ngươi không phải bị nguyền rủa, không thể ra khỏi thành uổng mạng à?""Ngươi chỉ cần nói cho ta có cách nào hay không?" Miêu bà vẫn như cũ, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng nhìn dáng vẻ, hẳn là có phương pháp ra khỏi thành uổng mạng, tôi không nói chuyện, nín thở đứng ở một bên nghe.Trong ba người bọn tôi, tôi là linh thể yếu nhất, lượng kiến thức ít nhất, hoàn toàn không biết gì cả, cũng không thể chịu đựng được nhất.Tăng nhân là người tu hành, thủ đoạn khó lường, nhưng lai lịch không rõ là chính hay tà.
Miêu bà là yêu, mặc dù chịu lời nguyền từ thần khí, nhưng tàn nhẫn độc ác, tuyệt đối không phải loại lương thiện.Nếu sau khi vào đó gặp phải nguy hiểm, người chết đầu tiên nhất định là tôi, bởi vì tôi không có năng lực tự bảo hộ, tăng nhân không có nghĩa vụ bảo vệ tôi.
Đồng thời, linh thạch mất hiệu lực, tôi cũng không còn giá trị lợi dụng với Miêu bà.Có thể bảo vệ tôi, chỉ có bản thân tôi, mà phương pháp tốt nhất, chính là nhanh chóng học tập.Tôi lặng lẽ thở ra một hơi, nghiêm túc quan sát tăng nhân, hắn ta không có biểu cảm gì, chỉ là đuôi lông mày hơi nhếch lên."Ta