Xuyên qua rừng cây rậm rạp thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, mặc dù khắp nơi đều là một mảnh đen sì, nhưng xung quanh yên tĩnh từ đầu đến cuối, thậm chí mãi cho đến khi ra khỏi rừng rậm, cũng không gặp phải nửa phần nguy hiểm.
Tôi có chút vui vẻ, nhưng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, bởi rất nhanh đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Vị trí chúng tôi đang đứng là lối ra của rừng rậm, phía sau là cánh rừng đủ để đậy đất che trời, mà phía trước mặt là bầu trời màu xanh lam.
Tầng mây màu trắng trên bầu trời bị ép xuống cực thấp, tạo cho người ta ảo giác nếu duỗi tay ra thì có thể bắt lấy, nhưng mà cách phía trước không xa, còn dựng một cái hồ lớn màu tím đậm, mắt nhìn không thấy bờ.
Tôi từng thấy ao hồ, nhưng cái hồ này, đường viên của nó rất gọn gàng, giống như có người đặc biệt cầm thước đo qua, càng giống như có người cầm đao từ trên trời giáng xuống, bổ một đoạn điêu luyện sắc sảo.
Càng kì dị hơn là, mặt hồ này vậy mà không có gợn sóng, cho dù cảm nhận được bên người có cơn gió thổi qua, nhưng mặt nước vẫn bất động.
"Ấy? Lại có người đi ra!"Âm thanh đột nhiên xuất hiện không lớn, nhưng ở nơi hoang vu thế này lại nghe được rõ ràng, tôi theo tiếng nói nhìn qua, mới phát hiện cách đó không xa có mấy người đang ngồi.
Tướng mạo đều là người bình thường, chỉ là trên người rất thảm hại, một người trong số đó còn đứt một cánh tay, trên vải trắng băng bó dính rất nhiều máu.
"Này, bằng hữu, nơi này nơi này!"Người bên đó thấy chúng tôi nhìn qua, nhanh chóng đứng dậy, giọng rất lớn, điên cuồng phất tay về phía chúng tôi, thoạt nhìn chính là người bình thường không sai, tôi theo bản năng nhìn tăng nhân, lại thấy lông mày hắn thoáng nhíu lại.
Nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy nữa, bởi có người ở đối diện vô cùng lo lắng chạy về phía chúng tôi.
"Huynh đệ, có thuốc không? Cần gấp, vừa nãy khi chúng tôi đi qua rừng rậm không kịp phòng bị, bị cái cây đó đột nhiên tấn công, có người bị thương nặng.
" Người hắn ta hỏi là tăng nhân, nhưng Miêu bà lại lạnh lùng mở miệng.
"Miệng vết thương đang thối rữa đi.
" Giọng điệu của Miêu bà thật sự ngạo mạn, còn mang theo chút vui sướng khi người khác gặp họa, "Các ngươi tiêu hao như vậy, đợi cho đến khi thối rữa tận xương cốt, thuốc và kim châm cũng không cứu được.
"Người tới ngẩn ra, thần sắc cũng nóng nảy, nhưng không đợi hắn ta mở miệng, biểu tình của Miêu bà đột nhiên đứng đắn, bà ta nhìn về phía sau lưng người đi tới, con ngươi xoay chuyển, mới quay sang nhìn người trước mặt.
"Muốn cứu người, đơn giản, qua vùng nước này, đối diện có loại cỏ chuyên dùng để trị vết thương do cây, phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, tìm được thì đắp lên người, có thể không có việc gì.
""A, thật sao, cảm tạ!"Thanh âm của người tới có chút