Mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.
Xung quang không còn là rừng rậm che trời, mà là phòng kí túc xá đại học, nơi tôi vừa mới vào ở chưa tới một tháng, bốn phía an tĩnh, bóng đêm ngoài cửa sổ cũng thâm trầm, hoảng hốt tôi vậy mà toát ra một ý niệm như vậy.
Có lẽ tôi chỉ đang nằm mơ.
Miêu bà cũng thế, cấm địa cũng vậy, còn có Phượng hoàng, tăng nhân, tu sĩ núi Thanh Hòa, tất cả chẳng qua đều là sản phẩm của sóng điện não nghĩ ngợi lung tung lúc tôi đang ngủ.
Nhưng mà thoáng nhìn lại giá treo nơi rèm giường, ba cái túi gấm Huyền Duyên tặng tôi khi đó, tôi chớp mắt tỉnh táo lại.
Sáng sớm 3:40, tôi móc di động mở phần ghi chép, ghi lại hai chữ như vậy.
Thanh Túc.
Lúc Phượng hoàng điều khiển khí tức linh thạch còn sót lại trên cơ thể tôi, đưa tôi quay về.
Tôi nói ra nguyện vọng của mình.
Tôi muốn có được sự che chở của Phượng hoàng.
Lúc trước Miêu bà điều khiển cả khối linh thạch, tôi chỉ được quay về trước ngày sắp chết một ngày.
Hiện giờ linh thạch đã tiêu vong, cho dù sức mạnh của Phượng hoàng to lớn, nhưng chỉ dựa vào khí tức linh thạch mỏng manh tàn lưu trong cơ thể tôi, muốn trở lại ngày tháng chưa gặp Chu Ngọc tựa hồ không thể.
Nếu cùng Chu Ngọc kết oán đã trở thành điều dĩ nhiên, bị Quỷ Vương Chu Độ nhắm tới cũng là chuyện sớm hay muộn, tôi chỉ có thể đề phòng trước.
Đối với một người bình thường như tôi mà nói, sức mạnh to lớn của Phượng hoàng, không thể nghi ngờ chính là sự bảo vệ tốt nhất.
"Tôi muốn sự che chở của ngài.
" Tôi vẫn nhớ biểu cảm trên mặt tăng nhân khi nghe tôi nói lời này trong rừng rậm.
Có sự sững sờ trong giây lát, mặc dù rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, nhưng thần sắc không được tự nhiên cho lắm, nháy mắt vẫn bị tôi chụp được.
Tôi cũng nhớ rõ cảm giác trong lòng mình lúc đó.
Thấp thỏm, bất an, kinh hoàng, khẩn trương, lại mơ hồ chờ mong, vẫn may đến cuối cùng hữu kinh vô hiểm (*), tăng nhân không có cự tuyệt.
(*) 有惊无险: sợ hãi hơn là bị tổn thương.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của tôi, lập tức một luồng kim quang (*) vụt ra, nhưng màu sắc lần này của kim quang chói mắt hơn so với bất cứ thời điểm khác, tôi chỉ có thể nhắm mắt lại.
(*) ánh sáng vàngBốn phía tối đen, mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt tăng nhân, nhưng tôi nghe thấy ngữ khí mềm mại của hắn: "Nếu có nguy hiểm, có thể ở đáy lòng mặc niệm tên ta, nghe thấy âm thanh của ngươi, ta sẽ lập tức xuất hiện.
""Vậy ta phải gọi ngài thế nào?" Được tăng nhân bảo đảm như vậy, tôi quả thực cảm xúc mênh mông, lập tức hỏi tên của tăng nhân, nhưng mà nhắm mắt đợi hồi lâu, cũng chưa nghe thấy tăng nhân mở lời.
Tôi có chút nghi hoặc, muốn mở mắt, tăng nhân lại chậm rãi mở miệng: "Thanh Túc, ta tên Thanh Túc.
"*Đã bốn giờ sáng, tôi một chút cũng không buồn ngủ.
Nhớ lại lần trước, sau khi