Một tháng trước, tôi nhận được thư nhập học từ Khoa Luyện kim và Kỹ thuật Vật liệu của Đại học Lĩnh Nam.Trường đại học song phi (*), năm ngoái chuyên ngành này vừa được đánh giá hạng nhất.
Đây cũng là chuyên ngành hot nhất trường, nhiều người theo học.
Nhưng bởi vì khoa Khoa học- Công nghệ rất nổi, tỉ lệ nam nữ cũng chênh lệch nhiều, năm nay tỉ lệ này đã lên tới 10:1.(*)双非:không phải xây dựng các trường đại học hạng nhất mà xây dựng các ngành hạng nhất.
(theo Baidu)Buổi học đầu tiên điểm danh có tổng cộng 8 bạn nữ.Tôi không cảm thấy có cái gì, lúc đó chỉ nghĩ vừa hay có 8 người, 4 người 1 phòng, không ai lạc lõng.
Nhưng lúc dì quản lý nói mới phát hiện, trong phòng ngủ có hai người là dân bản địa, các cậu ấy chỉ là chiếm cái giường ngủ, ngày thường sẽ không đến ở.May mà vẫn còn một cô bạn cùng phòng!!! Tôi cảm tạ trời đất, dù sao độc lai độc vãng trong trường đại học cả một ngày cũng thật sự quá khó khăn.Hai người, tóm lại có thể giúp đỡ lẫn nhau.Tôi háo hức kéo vali nghĩ ngợi lung tung, nghĩ cách giới thiệu bản thân thế nào để lần gặp đầu tiên khỏi bối rối.
Tuy nhiên về đến kí túc xá mới thấy suy nghĩ của mình thật là thừa.Nói thế nào nhỉ, bạn cùng phòng của tôi rất không bình thường.Lần đầu tiên gặp Chu Ngọc, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, ngồi xổm ở giường trên, tay đang treo một chiếc chuông gió lên rèm cửa, trên mặt bàn dưới chân giường cô ấy đặt một nắm nhang, một đống giấy vàng và một cái lọ sẫm màu, trên lọ hoa văn phức tạp còn được bọc lại bằng một tấm vải đỏ.Hồi cấp ba tôi cũng ở kí túc xá, mặc dù điều kiện không phải là trên có giường, dưới có bàn nhưng vẫn có bốn cái bàn lớn để dùng chung.Bàn học của chúng tôi lúc đó đặt gì nhỉ? Vở, bút, sách giáo khoa, tài liệu thi cử, thỉnh thoảng đặt đồ ăn vặt, cũng có gương, một vài sản phẩm chăm sóc da được giấu kín bên cạnh chiếc gương và một số mỹ phẩm.Nếu trên bàn của Chu Ngọc là một đống loại mỹ phẩm, tôi cũng sẽ không cảm thấy kì quái, thậm chí còn không để ý đến, nhưng một nắm hương, loại giấy rơm màu vàng cùng với một cái lọ đen bọc vải đỏ.
Làm tôi thực sự ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại vì Chu Ngọc đột nhiên tức giận."Cậu làm gì vậy?" Cô ấy sốt ruột nói rồi nhanh chóng leo thang xuống, sau khi mang giày, liếc nhìn trên bàn, cô ấy lập tức trừng mắt nhìn tôi."Cậu động vào đồ của tôi rồi?"Tôi không trả lời.Từ nhỏ tính tình của tôi vốn chậm chạp, vì không giỏi giao tiếp nên trước đây tôi không có nhiều bạn bè, để gây ấn tượng với cô bạn mới cùng phòng, tôi còn kéo vali đến quán trà sữa bên cạnh kí túc xá ở tầng dưới mua hai ly kem hồng trà, nhưng bây giờ tôi cảm thấy trà này hẳn không nên đưa.Tôi lắc đầu, phớt lờ sự tức giận của cô ấy, chỉ nói :"Mình vừa mới đến."Nói xong, tôi định đi vào kí túc xá để xếp hành lý, nhưng vừa đi về phía trước, cả người đột ngột bị đẩy mạnh một cái, sau đó, bóng đen trước mặt đi đến.Cửa bị cô ta đóng lại rồi.Thật sự mà nói, nếu không phải tôi nhanh như chớp thì cái cửa đóng nhanh này sẽ đập vào mũi tôi rồi."Tôi có việc gấp, cậu đợi một lát rồi vào." Giọng của Chu Ngọc sau cánh cửa rất không thân thiện, tôi có chút tức giận, nhưng tôi sợ cô ấy lúc này đang vội vì thế kiên nhẫn đợi 5 phút.Đợi đến phút thứ 7, tôi có chút không chịu được nữa.Tôi ngồi tàu đến Lĩnh Nam, lại chen chúc cả một đường trên xe buýt, vì vào ngày nhập học có quá nhiều người đợi xe ở cổng trường, tôi chỉ đành kéo chiếc vali lớn, một đường đi từ cổng phía Bắc đến tòa nhà kí túc xá ở khu phía Tây, lại kéo vali leo lên đủ bốn tầng.Cứ tưởng có thể lập tức ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh, ai biết được hiện tại còn phải đứng ở ngoài hành lang dầm mình trong nắng.
Truyện dịch tại Wattpad LingoranTôi liên tục gõ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.Nửa tiếng sau, tôi dùng chân đạp cửa, tiếng động quá lớn, có nữ sinh phòng bên cạnh bước ra hỏi chuyện, tôi cũng chỉ nói thật mấy câu thì cửa bỗng chốc mở ra.Sắc mặt của Chu Ngọc còn khó coi hơn tôi, dùng đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào tôi, ai không biết còn tưởng rằng người đứng đợi bên ngoài nửa tiếng đồng hồ trong cái nóng gần 40 độ chính là cô ấy.Tôi không có dự định chung sống vui vẻ với cô ấy nữa.Tôi mặc kệ Chu Ngọc, thậm chí không thèm nhìn cô ấy, trực tiếp kéo vali vào phòng.
Nhưng vừa bước vào, mùi giấy cháy khó chịu xộc thẳng lên mặt, đồng thời, ở chính giữa phòng ngủ, trên sàn lát gạch trắng, giấy tro vương vãi khắp sàn.Vào ngày đầu tiên nhập học, tôi cãi nhau với Chu Ngọc.Cô ấy tức giận, chửi bới tôi dữ dội, tôi mặc kệ, chỉ trực tiếp gọi điện cho giáo viên hướng dẫn ngay trước mặt cô ấy.Mục đích của tôi rất rõ ràng, tôi muốn đổi kí túc xá.
Nhưng vừa mới khai giảng, lại sắp bắt đầu huấn luyện quân sự.
Giáo viên hướng dẫn nói đầu năm học có quá nhiều việc phải xử lý, bảo tôi đợi đến khi huấn luyện quân sự kết thúc.Thời gian huấn luyện quân sự diễn ra trong vòng một tháng.
Bố