Dịch: Ling LingTôi không ngờ rằng tâm tư của tiểu hài tử lại tỉ mỉ như vậy.
Nếu thế, cũng nên đem chuyện Chu Ngọc Chu Độ nói ra, nhưng Miêu bà, cấm địa và Phượng hoàng, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nhắc đến.
"Trên tay bọn chúng có rất nhiều mạng người, nhưng bọn chúng không sợ nhân quả thiên phạt, chị chẳng qua vừa vào khai giảng, phát sinh một vài hiềm khích với Chu Ngọc, liền bị Chu Độ gi3t chết.
""Như vậy.
" Tiểu hài tử cong cong đôi mắt, ngọt ngào nói: "Vậy chúng ta trả thù lại là được rồi a.
""Nhưng Chu Độ là___""Là Quỷ Vương đúng không?" Lời nói bị tiểu hài tử cướp đi, cậu cong cong môi, lộ ra vẻ không chút để ý, mỉm cười, "Nhưng bạn cùng phòng của chị là con người a, trả thù không được Chu Độ thì trả thù Chu Ngọc cũng được.
""Nhưng___" Tôi vẫn còn đang rối rắm, tay lại bị tiểu hài tử nhéo nhẹ.
"Yên tâm, em đã lập kế hoạch hết rồi, sẽ tránh Chu Độ, mà quả thực không được.
" Ngữ khí của cậu chậm lại, đột nhiên xoay chuyển đề tài.
"Chị, trả thù Chu Độ xong chị sẽ đi địa phủ à? Quả thực trở thành Quỷ tu cũng rất tốt a, chúng ta sau này còn có thể cùng nhau làm bạn đồng hành.
"Cậu đột nhiên đề nghị, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh nhìn về phía tôi, tựa hồ đang rất nghiêm túc đợi tôi trả lời, nhưng tôi suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra được một đáp án.
"Vẫn là đi một bước nhìn một bước đi.
" Nói xong, tôi chỉ cười cười, nhưng khóe môi chỉ cong một nửa, liền hoàn toàn sững sờ.
Ở phía xa, bóng đêm còn chưa tan đi, bầu trời đã phiếm ra một chút bụng cá trắng, mà Phượng hoàng đứng ở trong ánh mặt trời còn chưa ló, lặng lẽ nhìn qua đây.
Quả thực tôi đã từng nghĩ tới phản ứng của bản thân khi gặp lại Phượng hoàng, nhưng lúc này, những giả thiết đã từng đặt ra trong đầu lại không thể đếm ra được, bởi vì tất cả mọi giả thiết đều sẽ bị tình cảm mãnh liệt lật đổ.
Những tình cảm này không nhất định là yêu, cũng chưa chắc là hận, nó cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, sau đó lại như thủy triều từng chút một rút đi, khi sắp rút cạn, tôi nghe thấy tên mình trong miệng Phượng hoàng.
Sớm muộn sẽ có một ngày như vậy.
Tôi mím môi, vừa muốn về phía trước, ngón tay đột nhiên bị nắm lấy, cúi đầu, thần sắc trên mặt tiểu hài tử không quá tốt, tôi cười cười, lại cái gì cũng không nói, trực tiếp đi qua đó.
Phượng hoàng quả thực rất đẹp.
Cho dù đứng ở dưới ánh mặt trời mờ nhạt, cũng không ngăn được mặt mày tuấn mỹ của hắn, nhưng tâm tư thiếu nữ ban đầu của tôi đã chết hơn nửa rồi, cái còn dư thì bị lý trí nắm chặt, có lẽ lý trí đem tôi trông giữ quá tốt, lời tôi nói ra không mang bao nhiêu tình cảm, chỉ đem khách khí cùng xa cách bày ra.
"Thật không ngờ tới còn có thể gặp lại.
""Triệu Ninh Ninh, chuyện của cô ta rất xin lỗi, ngày hôm đó ta gặp phải chút phiền phức, mặc dù nghe thấy tiếng của cô, nhưng quả thực không có cách nào kịp thời chạy đến, đợi đến khi qua đó, cô đã không còn rồi,""Anh không cần xin lỗi.
" Tôi cười cười, siết chặt tay hơn một chút, "Anh vốn dĩ cũng không có nghĩa vụ cứu tôi, tôi cũng không có ý trách anh, là vấn đề của bản thân tôi, tôi không nên đem hi vọng đặt trên người khác.
""Triệu Ninh Ninh.
" Phượng hoàng rõ ràng nhíu mi, tôi lại không muốn nói tiếp, ngẩng đầu hơi mỉm cười.
"Sự việc xảy ra đã được chỉ định trong số mệnh, cũng không còn đường nào có thể vãn hồi, chúng ta cùng đắm chìm trong quá khứ, không bằng nhìn về phía trước, lúc ở cấm địa, anh cũng đã từng giúp tôi nhiều lần, mặc kệ anh tên Thanh Túc hay cái khác, xóa bỏ toàn bộ mọi thứ giữa chúng ta liền tốt.
""Thanh Túc quả thực là tên của ta.
" Thần sắc của Phượng hoàng lạnh xuống, trước khi hắn nói câu tiếp theo, tôi cong môi, ánh mắt trở nên rõ ràng.
"Phải hay không phải, quả thực hiện giờ đối với tôi không còn ý nghĩa, trước đó tìm kiếm che chở kí kết khế ước, nếu có thể, cũng xin anh cùng nhau hủy bỏ.
Hôm nay từ biệt, sau này sợ là khó gặp lại, tôi rất cảm ơn anh lúc đó với tư cách là tăng nhân, bất luận như thế nào, chúng ta khi đó cũng xem như cùng nhau đồng hành cả một đoạn đường, trên đường đi tôi học được rất nhiều, trưởng thành hơn, cũng thấy được nhiều thứ hơn, mặc dù những điều đạt được sau đó không phải kết cục mà tôi muốn, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh.
"Nói xong, tôi cũng không nhìn sắc mặt Phượng hoàng, xoay người liền đi, lúc đi ngang qua tiểu hài tử đang đứng một bên, liền kéo lấy tay cậu, sau đó mặt không đổi sắc đi vào một bên hẻm nhỏ tối đen như mực.
Chờ cho ánh mắt như kim chích sau lưng của Phượng hoàng hoàn toàn biến mất, tôi mới thở mạnh ra, nhưng ngay sau đó, liền đối diện với một con mắt xinh đẹp sâu thẳm của tiểu hài tử.
Tôi ban đầu cho rằng cậu sẽ hỏi tôi, nhưng tiểu hài tử cái gì cũng không nói, nhìn một hồi lâu, sau đó cười ngọt ngào, kéo tôi đi vào sâu trong ngõ.
Ngõ nhỏ không phải đường chính, không có đèn đường, đôi mắt tiểu hài tử lại rất sáng, ba lần rẽ, liền đưa tôi đến trước một cái cửa gỗ.
Cửa gỗ hẳn là có chút niên đại, lúc đến gần còn có mùi cỏ cây mục nát nồng nặc, tiểu hài tử lại giống như không ngửi thấy, lập tức đưa tôi xuyên qua cánh cửa.
Vừa vào cửa, một trận hương khói nồng đậm phả vào mặt, tôi kinh ngạc không thôi, ngay sau đó, liền nhìn thấy mấy pho tượng Phật bày ngay giữa sảnh đối diện với cái sân.
Tượng Phật không phải loại to thường thấy trong chùa miếu, đạo quan, mà kích thước giống với thú bông hay chơi ngày bé, cho dù chỉ là kích thước như vậy, vẫn được bài trí cẩn thận kèm theo từng bát hương, đặt trên bàn thờ, bên trong có từng đợt hương khói bốc lên.
"Viện này của một lão thái thái, lão thái thái từ nhỏ tin Phật, trong nhà thỉnh không ít tượng thần, mỗi sáng sớm đều sẽ tụng kinh thắp hương, bà ấy rất thành kính, đợi lát nữa chị có thể bám vào tượng thần, ăn đồ cúng tế và hương khói của bà ấy.
""Như vậy không tốt đâu.
" Tượng Phật trang nghiêm đặt trên ban thượng, tiểu hài tử thuyết phục tôi hồi lâu, nhưng tôi cũng không dám lên, cũng may cuối cùng tiểu hài tử thỏa hiệp, để tôi đứng ở bên cạnh tượng thần.
Đợi không biết bao lâu, sắc trời cuối cùng đã sáng, cửa viện cũng bị một lão thái thái khuôn mặt hiền từ đẩy ra, quần áo rất mộc mạc, nhưng tinh thần rất tốt, không chỉ như thế, trên người bà còn tỏa ra một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt.
"Thế nhân phân thiện