Lớn như vậy, lần đầu tiên Chu Ngọc khóc lóc từ trong mơ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh, sắc trời còn chưa tính là sáng, nhưng nước mắt của Chu Ngọc đã làm gối đầu hoàn toàn ướt đẫm.
Chu Ngọc có một giấc mộng, trong mộng mơ thấy Chu Độ.
Ở trong mộng, Chu Độ mắng cô tâm địa ngoan độc, ở trong mộng, Chu Độ nắm tay cười nói vui vẻ với một cô gái khác, mà lúc nhìn thấy cô, ánh mắt còn lạnh hơn so với băng tuyết tháng mười hai.
Ở trong mộng, cô gái không biết rõ lai lịch thành thân với Chu Độ, mọi người đều gọi cô ta là Quỷ Vương phu nhân, mà cô, vừa mới xuất hiện trong hôn lễ, liền bị đánh trọng thương ném ra ngoài.
Nước mắt của Chu Ngọc rơi lã chã, cô tiện tay lau lau, quần áo cũng không đổi, trực tiếp đi chân trần xuống giường.
Dưới giường đặt một cái bình hình tròn, màu đen tuyền, dùng vải đỏ bọc lại, Chu Ngọc lấy ra, lại rút ra ba nén hương từ trong ngăn kéo bên cạnh, dùng bật lửa đốt hương, trực tiếp ở trong kí túc xá gọi Chu Độ.
Nhưng mà rất lâu sau, vẫn chưa thấy phản ứng.
Sắc trời càng sáng hơn, ngoài hành lang đã bắt đầu có tiếng bước chân, Chu Ngọc cắn môi, hướng về phía góc tối, thấp giọng hô một tiếng Tề Hổ, nhưng cũng không có tiếng đáp lại.
Kì thực trước kia từng có lúc không liên lạc được với Chu Độ, nhưng lần này, Chu Ngọc đột nhiên có chút hoảng hốt, nhưng cô ta muốn liên lạc Chu Độ chỉ có thể thông qua đàn hương, hôm nay đã thử nhiều lần, đều không thành công, Chu Ngọc chỉ có thể thu dọn đồ đạc đi lên lớp.
Lúc đi lên lớp, Chu Ngọc vốn dĩ cho rằng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai biết cô ta vừa mua xong bữa sáng ở nhà ăn khu đông, đang xuống cầu thang đột nhiên trượt chân, trực tiếp từ trên cầu thang ngã xuống dưới.
Sữa đậu nành nóng đổ khắp người, xung quanh có học sinh muốn đỡ, sau khi nhìn rõ Chu Ngọc, tay đột nhiên dừng lại, sau đó rụt về, vội vàng trốn xa.
Chu Ngọc tức đến mức cả người phát run.
Cô ta từ trước tới nay không để ý những chuyện này.
Cô ta biết được kiếp trước kiếp này, có nhân duyên mệnh định tốt đẹp, cô ta hoàn toàn không để ý mối quan hệ với người khác, ngay cả cha mẹ sinh dưỡng cô ta cũng không thèm để ý, vốn chỉ là duyên phận ngắn ngủi một đời.
Nhưng từ sau khi bạn cùng phòng đáng ghét chết đi, bài đăng về cô ta càng trở nên rầm rộ, tuy rằng toàn bộ nội dung công khai đều được nhà trường khép lại dưới một cái tên khác, nhưng bạn học cùng ngành mỗi lần nhìn thấy cô ta đều dùng ánh mắt khác thường, mới đầu chỉ là cùng khoa, sau này ở trên giảng đường cũng có người nghị luận.
Cô ta quả thực từng dụng thủ đoạn để khiến những người nghị luận gặp xui xẻo, cô ta kì thực không tin những lời dị nghị này có thể làm gì được, bởi vì cô ta có Chu Độ, chỉ cần Chu Độ ở đây, những người đó tính là cái thá gì.
Nhưng hôm nay cô ta nằm mơ, Chu Độ lại không liên lạc được, bạn học còn đối xử với cô ta như vậy, mọi chuyện chồng chất lên nhau, Chu Ngọc đột nhiên gục xuống, nước mắt chảy dài trong vô thức.
Chu Ngọc trực tiếp trốn học, trở về kí túc xá, việc đầu tiên khi trở về phòng, chính là đem giường của Triệu Ninh Ninh hung hăng đá mấy cái.
Cô ta trước kia không phải chưa từng đá, nhưng lần này, không biết có phải do dùng lực quá mạnh hay không, cô ta vậy mà đem ngăn tủ đá hỏng, nhưng sau khi đá vào, lại không có cách nào rút ra, một chân bị kẹt trong ngăn tủ.
Đến cuối cùng vẫn phải gọi 199, tìm cứu viện tới, đem cái tủ cưa ra.
Nhưng