Tôi và thiếu niên vừa từ trong phòng của lão Vu đi ra, Phùng Mạn Ngọc liền xách một cái túi đựng đầy thức ăn hương khói, cười ha hả đi qua đây.
Đi theo phía sau, là người đàn ông họ Tần đó.
"Em gái nói chuyện với Vu nãi nãi xong rồi à?" Giọng điệu của Phùng Mạn Ngọc cực kì thân thiết.
Mới đầu tôi còn không rõ nguyên do Phùng Mạn Ngọc thay đổi thái độ, nhưng cô ta vô tình vô ý hỏi tới chuyện tu sĩ núi Thanh Hòa, tôi mới bừng tỉnh.
Thái độ của bọn họ đột nhiên thay đổi như thế, có lẽ là vì Huyền Duyên và Ngô Diệp.
Có điều rất nhanh, tôi liền phát hiện, lực chú ý của Phùng Mạn Ngọc dừng trên người thiếu niên đứng bên cạnh tôi.
"Em gái ngoan, đây là ai?"Giọng điệu của cô ta trước sau nhu mì như nước, lúc nhìn về phía thiếu niên, đôi mắt hồ ly mảnh mai hơi nhướng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ cười.
"Bộ dạng lớn lên thật đẹp.
""Là người bạn tôi gặp được ở đạo quan.
""Như vậy.
" Phùng Mạn Ngọc cong cong môi, ngữ điệu hơi kéo dài.
Cô ta lại không tiếp tục truy vấn, nhưng ánh mắt cực kì lớn mật, nhìn chằm chằm thiếu niên từ trên xuống dưới, ánh mắt đó ngay cả một tiểu bạch như tôi còn cảm nhận được mấy phần mị hoặc.
Người đàn ông phía sau thấy thế, cũng ngẩng đầu nhìn thiếu niên một cái, chẳng qua ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, giống như đang nhìn một pho vật chết.
Vừa nhìn là biết mối quan hệ giữa hai người không đơn giản như vậy.
Sợ thiếu niên bị người đàn ông ghi thù, tôi vội vàng cười, che chắn trước mặt thiếu niên, hướng về phía Phùng Mạn Ngọc, khách khí nói: "Chị Mạn Ngọc, trong nơi ẩn núp còn có phòng trống không?""Đặc biệt giữ lại cho em gái đấy.
"*Lao lực trắc trở, rốt cuộc chúng tôi vẫn tạm thời ở lại trong nơi ẩn núp khó cầu này.
Tôi và thiếu niên có một căn phòng rộng rãi, bên trong trang trí rất đẹp, môi trường cũng rất tốt, không khác biệt so với khách sạn năm sao lúc đi du lịch là bao.
Lúc đầu tôi còn cảm thán, nơi ẩn núp quả thật rất tốt, thiếu niên nghe vậy, lại chỉ cười cười không nói, sau đó kéo tôi tới ban công.
Sau khi cửa sổ bị đẩy ra, tôi sững sờ tại chỗ.
Không biết mọi người từng nhìn thấy trại tị nạn chưa, cảnh tượng trước mắt so với trại tị nạn, không kém hơn là bao.
Rác chất thành đống, nhiều căn lều cũ nát được dựng lên bằng vải vụn, giấy và túi nhựa.
Hơn nữa nhiều quỷ già trẻ ăn mặc khác nhau, ngồi vây quanh cái bàn chuyên dùng để đặt tế phẩm, chen chúc lại thành đoàn.
Diện mạo của bọn họ đều không giống nhau, biểu cảm trên khuôn mặt lại tương đồng, tê liệt, thờ ơ, không có cảm xúc.
Nghe thấy tiếng cửa sổ mở ra, gần nghìn cặp mắt đen âm u đồng loạt ngước lên trên, bất di bất dịch, nhìn chằm chằm tôi và thiếu niên.
Tuy đã trở thành quỷ, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến tôi sợ đến mức tay chân đều nhũn ra.
Khi đầu óc trở nên trống rỗng, có đôi tay nhẹ nhàng đặt trước mắt tôi, thay tôi che khuất tầm nhìn.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng kéo rèm cửa, giọng nói dịu dàng của thiếu niên cũng truyền tới bên tai.
"Đừng đối diện với ánh mắt của bọn chúng, nơi này nhiều quỷ, từ trường âm linh quá mạnh.
""Làm cô hồn dã quỷ đều sẽ biến thành như vậy sao?"Thật lâu sau, tôi mới mở miệng, lệ rơi bên khóe mắt lại được một đôi tay mềm mại lau đi từng chút một, thiếu niên cười cười, ôn hòa nói: "Chị sẽ không biến thành như vậy.
""Vậy bọn họ___""Không phải tất cả du hồn đều sẽ biến thành như vậy," Thiếu niên dừng lại, trong đôi mắt đen nhánh tuấn mỹ hiện lên vài tia trào phúng nhàn nhạt.
"Họ biến thành như vậy, là do mấy con quỷ tu phụ trách quản lý làm hại.
"Tôi kinh ngạc mà trợn to mắt, "Cậu nói Phùng Mạn Ngọc?"Khóe môi thiếu niên hiện lên vài tia châm chọc, "Buổi tối sẽ biết.
""Vậy___" Lời của tôi bị tiếng đập cửa đánh gãy, xoay đầu, Phùng Mạn Ngọc đã đem cửa đẩy ra.
Cô ta thay một bộ sườn xám, trên tay cầm một cây quạt tròn màu hồng anh đào, lúc này dựa vào cửa với tư thế ưu nhã, quả thật là phong tình vạn chủng, mà khi mở miệng, càng tràn đầy tình ý.
"Tiểu soái ca, có một việc cần cậu giúp.
"Thấy thiếu niên mặt mày lạnh nhạt, cũng không tiếp lời cô ta, Phùng Mạn Ngọc lắc cây quạt tròn trên tay, cười nói: "Là về tiểu cô nương bên cạnh cậu.
"Cô ta lại nhìn về phía tôi, khuôn mặt kiều mị.
"Em gái ngoan, vừa nãy có hung quỷ đến làm loạn viện của chúng ta, giấy vàng cầm trên tay rơi ra một tấm hình nhỏ, bọn ta mới nhìn xem, tấm hình đó còn không phải là em gái a?Nếu đang tìm em gái, lại không biết ý đồ của đối phương, bọn ta tất nhiên không để em lộ diện, nếu không thì tiểu soái ca, cậu đi xuống xem qua một chút?""Được.
" Thiếu niên lần này trả lời rất nhanh, Phùng Mạn Ngọc cười cười, vừa định tiếp tục, cửa lại bị đóng sầm lại.
Quạt tròn bị gió cửa thổi rơi xuống đất, Phùng Mạn Ngọc nhẹ nhàng a một tiếng, đuôi mắt hiện lên một hơi lạnh lẽo.
Bên trong cánh cửa, thiếu niên ngược lại rất thận trọng, "Khối ngọc thạch trước đó còn giữ không?""Còn ở trên người chị.
"Tôi tìm tìm, móc ra một khối ngọc thạch huyết sắc từ trong túi, không biết vì sao, ngọc thạch đó chưa từng có người chạm qua, nhưng lại thấm huyết sắc rõ ràng hơn trước đây.
"Sẽ có nguy hiểm gì phải không? Để chị đem khối ngọc thạch hộ thân này ra.
"So với trước đây, độ nhạy bén đối với nguy hiểm của tôi đã được nâng cao, đang muốn cởi bỏ sợi tơ hồng trên phía cổ, tay lại bị thiếu niên nhẹ nhàng giữ lấy.
"Để em.
"Giọng nói của thiếu niên nhàn nhạt, đầu ngón tay lạnh lẽo vòng qua cổ tôi, mặc dù cậu ta căn bản không chạm tới da thịt, nhưng vì hai người sáp lại quá gần, hơi thở của thiếu niên vô thức thổi qua, mặt tôi hơi hơi nóng, đầu lại bị ấn nhẹ.
"Ở đây đợi em, đừng ăn bất cứ thứ gì họ đưa.
"Tôi gật gật đầu, "Cậu cũng chú ý an toàn, cái Tần___""Chị là đang lo lắng cho em sao?"Thiếu niên khom lưng, khóe miệng cong lên thành một đường cung đẹp mắt, thấy mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng, bỗng nhiên lại bật cười, đứng dậy nói: "Em rất nhanh liền quay lại.
"Trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Tôi ngồi ở mép giường, trong đầu đột nhiên có chút trống rỗng.
Vừa rồi tiểu hài tử thật sự quá ghẹo người, khóe môi xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt đen nhánh ẩm ướt, tất cả ảnh ngược bên trong đều là hình bóng của cậu! Bất cứ ai bị người đẹp như vậy nhìn chằm chằm cũng sẽ không được tự nhiên, tôi vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, có chút khó chịu, cửa đột nhiên bị đẩy ra từ phía ngoài.
Cửa này đóng lại cũng vô ích, tôi đứng dậy, vẻ mặt có chút căng thẳng, tên quỷ tiến vào đây lại cười tươi rói.
"Cô chính là Triệu Ninh Ninh a?"Là quỷ nam, diện mạo thanh tú, không lớn hơn tôi là bao, tôi còn chưa mở miệng tiếp lời, hắn đã thản nhiên lôi ra một cái ghế đẩu ngồi xuống, sau đó ném cho tôi một quả táo.
"Ăn không? Người trong nhà tôi cung cấp đấy.
"Đang nói, hắn lại từ chỗ nào móc ra một quả táo khác, tự mình gặm.
Cách đó không xa, hai bóng quỷ đứng ở trên cây đa cao cao, khuôn mặt bị lá cây sum suê chặn lại.
Một khuôn mặt trong số đó có chút bực bội, lệ khí quanh thân cũng rất nặng.
"Sao cô ta chưa ăn? Ta thấy cô ta cùng với tên tiểu tử đó dầu muối không ăn, Phùng Mạn Ngọc phỏng chừng không giữ được hắn lâu đâu.
""Đừng nóng nảy, Phùng Mạn