Ò ó o.Tiếng gà gáy vang lên, tôi đột nhiên mở mắt.Bốn phía vừa tối vừa yên tĩnh, khi nhận ra khung cảnh trước mắt rất quen thuộc, tôi chần chừ một chút rồi ngồi thẳng dậy.3:32 sáng, tôi một lần nữa quay về kí túc xá.Hoặc có khả năng tôi vốn chưa chết, tất cả mọi thứ xảy ra trước đó chỉ là một cơn ác mộng?Tôi còn đang băn khoăn thì lồ ng ngực bỗng bị kéo dữ dội, trái tim như bị ai hung hăng bóp lấy, đau đến mức không thở nổi.Cúi đầu, nương theo ánh sáng từ điện thoại, tôi cởi bỏ áo ngủ, nhìn thấy chỗ ngực có một vết sẹo nhàn nhạt.Không biết mọi người đã từng nhìn thấy một cái nhánh dựng thẳng đứng chưa, vết sẹo xấu xí này đang dựng đứng, giống như có người dùng vật nhọn cắt ra, mà bên cạnh vết sẹo còn có một cái mặt mèo bò đầy cổ trùng.Thấy tôi nhìn sang, nó nhe răng cười, há miệng ngậm miệng, sau đó biến mất không thấy tăm tích.Rõ ràng nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng tôi lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.Mọi thứ vừa xảy ra đều không phải mơ, mà là thật.Khuôn mặt con mèo đó giống hệt khuôn mặt của Miêu bà mà tôi gặp ở thành uổng mạng, miệng bà ta lúc đóng lúc mở tạo thành mấy câu."Gi3t chết Chu Độ, nếu không làm được, ngươi còn chết thảm hơn ta.""Còn nữa, ta hi vọng ngươi thông minh một chút, đừng để hắn phát hiện, nếu không hắn sẽ bóp nát linh hồn ngươi.
Nếu linh hồn của ngươi vỡ vụn, ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất."Tôi đặt áo ngủ xuống, nước mắt không biết đã rơi xuống từ khi nào, rất mặn, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa từng nghẹn ngào một tiếng.Tôi chỉ cảm thấy thật nực cười.
Bà ta hận Chu Độ, nhưng việc làm ra lại giống hắn y đúc.Chu Độ tốt xấu còn lừa bà ta, khiến bà ta làm việc cho hắn.
Còn bà ta, không thèm hỏi ý kiến của tôi đã trực tiếp cưỡng ép, đẩy tôi vào trong cục diện này, không màng đến sống chết của tôi.Nhưng tôi đã không còn đường lui nữa.Tôi không muốn chịu lời nguyền, tôi muốn sống tiếp.Trước năm 18 tuổi, tôi trầm mình trong một câu đố lớn, không tình yêu, không đam mê, cả ngày duy trì sự tẻ nhạt.
Nếu bây giờ chết đi, cả đời này thực sự quá nuối tiếc.
Mà bố mẹ chỉ có một mình tôi, tôi không thể để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi nhất định phải sống tiếp.Khi trời sáng, tôi cầm điện thoại gọi cho giáo viên.Tôi muốn xin nghỉ.
Lớp lý luận quân sự vào buổi sáng cùng với buổi tập huấn trên sân vận động vào buổi chiều tôi sẽ không đến, tôi muốn đi chùa Lĩnh Nam.Bất quá tôi chỉ có thể dùng lý do bị sốt.Mấy ngày trước tôi vừa hay phát sốt, lúc đó thể trạng quá yếu, lúc đứng tư thế quân sự còn bị ngất xỉu.
Khi đó là giáo viên đưa tôi đến phòng y tế.Cô ấy biết thể trạng tôi kém, lần này tôi cũng dùng lí do tương tự để xin nghỉ, giáo viên chỉ thuận miệng hỏi vài câu rồi trực tiếp đồng ý.
Truyện dịch tại Wattpad linhoranCô ấy bảo tôi ở trong ký túc xá nghỉ ngơi thật tốt, tôi lại cầm thẻ lên tàu điện ngầm.Điểm đến của tôi là chùa Lĩnh Nam.Sợ xảy ra việc ngoài ý muốn,