Châu Mộ nghe Du Kỳ nói những lời này trong lúc nhìn thẳng vào mình, không hiểu sao tai lại nóng lên, tựa như cái hôm Du Kỳ nói không cắn được cậu vậy.
"Ừm ừm, ngọt nhỉ." Châu Mộ rụt tay lại, nói, "Tiếc là tôi chỉ cầm về một ít..."
Du Kỳ vẫn còn chìm đắm trong dư vị, tay lại nhanh hơn não, túm lại bàn tay mà Châu Mộ đang muốn rụt vào túi, quả thực là mạnh mẽ lại vững vàng, lôi cậu đi về trước.
"Ấy?" Mặt Châu Mộ hiện lên một tia nghi hoặc, ôi chao, thích đụng chạm với cậu thì không có gì kỳ la, tất cả mọi người đều thích, chính cậu cũng không phản cảm.
Nhưng cậu cứ cảm thấy, cái kéo tay này của Du Kỳ hình như cứ quái quái ở đâu í, rõ ràng hai người thường có tiếp xúc thân mật hơn như này nữa mà.
Rốt cuộc là lạ ở đâu nhỉ...
Châu Mộ đã từng đọc trong yêu thú cổ đại học, Du Kì là ngự phong chi thú, gió tựa như xúc tu, hay là phần tâm trí mở rộng của bọn họ vậy, mà giờ đây, tuy Du Kỳ chỉ dắt tay, cậu lại cảm thấy gió ở xung quanh đang thay đổi vi diệu.
Cơn gió nhẹ nhàng trở nên "dính nhớp", lay động vạt áo Châu Mộ, khẽ xoay xung quanh cậu, xúc cảm nhẹ nhàng lướt qua đôi gò má, như là sóng nước dập dềnh, lại tựa như bị nhiệt độ cơ thể ai đó quấn lấy, làm cho hai má Châu Mộ nóng ran, lan xuống đến cổ.
Là gió, một cơn gió kỳ lạ.
Du Kỳ điềm tĩnh hỏi ngược lại: "Sao vậy?"
Khuôn mặt của hắn trở nên lạnh lùng hơn, lộ rõ gen của một thợ săn.
Mà sau khi Châu Mộ suy tư chốc lát, lại cảm thấy tuy gió thổi đến là vi diệu, nhưng cũng rất thoải mái, giống như ăn uống no say xong thì được dịu dàng vuốt ve vậy, sau khi phán đoán đây không thuộc vào phạm trù nguy hiểm, cậu rì rà rì rề nói: "Ồ, không có gì."
Du Kỳ kéo tay Châu Mộ đi thẳng về tòa ký túc xá.
Châu Mộ lúc này mới thoát ra khỏi loại cảm giác tựa như say cơm đó, ngẫm lại ban đầu mình định nói cái gì.
Cậu đột ngột tiếp tục câu chuyện: "Hôm nay chưa ăn no cũng không sao, tôi cũng biết làm điểm tâm, nếu lần sau làm sẽ chia cho anh một ít, nhất định phải ăn cơm đàng hoàng.
Ba mẹ tôi luôn chỉ cho tôi ăn no bảy phần thôi, nên tôi cứ cãi nhau với họ mãi.
Nghe nói quan hệ giữa anh và mẹ anh cũng chẳng ra làm sao, thế thì anh càng phải ăn uống đầy đủ..."
Cái chuyện mà Xuân Mười Chín đã tiết lộ này cũng không khó hiểu lắm.
Hung thú yêu tộc đều thích huấn luyện đời sau của mình sớm ngày tự lập, càng là thợ săn cao cấp, tính tự lập càng mạnh, hoặc là nói, quan hệ giữa những người trong gia tộc càng không thân thiết.
Hơn nữa, hung thú cổ đại thậm chí sẽ cảm giác được sự uy hiếp trên người con nhỏ, vừa đến tuổi là lập tức ném ra ngoài.
Nhưng sau khi bước vào thời đại mới, yêu tộc cũng dung hợp toàn bộ với nền văn minh hiện đại, nhưng tư duy của một số yêu tộc lớn tuổi có thể vẫn chưa thay đổi hoàn toàn, dẫn đến hoàn cảnh sống của một bộ phận yêu tộc mới ra đời cực kỳ mâu thuẫn.
Nếu nói hơi chó một chút, chính là thường thì công tác huấn luyện xã hội hóa cho những yêu tộc mới sinh này làm chưa được tốt lắm...
Du Kỳ trong tình cảnh không hề hay biết gì lại thành chó lần nữa, hắn trầm mặc một chốc, lại nhớ tới vị ngọt thơm nồng vừa rồi: "Được.
Vậy thì cậu đốc thúc tôi."
"Dễ thôi," Châu Mộ ôm đồm nhiều việc, "Tôi đã nói từ sớm rồi mà, là một cuộc trao đổi, tôi có thể chăm sóc anh về mọi khía cạnh trong học tập và cuộc sống."
Du Kỳ: "..."
"Đang nói gì đấy?"
Người Xuân Mười Chín treo ngược trên cửa, bất thình lình thốt ra một câu.
Châu Mộ thiếu chút nữa nhấc tay lên, may là cậu đã sống ở thành phố của loài người nhiều năm, chỉ phát ra một tiếng "Đậu má".
"Anh xuất hiện đột ngột thế làm gì, không thấy tụi tôi đang tâm sự à!" Châu Mộ cảnh giác nói.
"Í, vậy thì tôi đến vừa khéo rồi." Xuân Mười Chín cười hì hì nói, "Tôi thích nghe chuyện riêng của người khác lắm, thế nào, đã chia sẻ cảm xúc xong chưa?"
Châu Mộ: "...Vô liêm sỉ!"
Du Kỳ nâng tay đánh Xuân Mười Chín rơi xuống, nhìn gã đầy cảnh cáo.
"Đừng cọc mà." Xuân Mười Chín giơ tay, lui về sau hai bước, "Tôi đã treo trên đây từ sớm rồi, còn tới trước các cậu nữa, luyện tập phong bế ngũ giác ở nơi huyên náo."
Không có việc gì thì luyện cái này làm chi, Châu Mộ căn bản không tin.
Xuân Mười Chín nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của cậu, thầm nghĩ trong lòng cậu nghiêm túc gạt người đến thế, lại còn dám bày vẻ cảnh giác trước trò lừa bịp như này?
Xuân Mười Chín hừ mũi, nói: "Đại hội thể thao cho sinh viên đã xác định sẽ tổ chức ở Hoa Linh, tôi muốn tham gia hạng mục cõi lòng."
Châu Mộ: "..."
Gì cơ, thì ra trường đại học yêu tộc còn có đại hội thể thao á? Hạng mục cõi lòng là như nào, đến lúc đó so xem ai nhịn giỏi nhất à?
Có điều nếu là Xuân Mười Chín, thì nhìn thế nào cũng không thể chiếm ưu thế được.
Nhưng lời nói của Xuân Mười Chín lại khiến Châu Mộ nảy ra ý tưởng, "Chỉ có huy chương thôi à? Có tiền thưởng không?"
"Nói nhảm, đương nhiên là có rồi, có nhà tài trợ mà." Xuân Mười Chín không có ý tốt mà nhìn Châu Mộ cười cười, "Không phải cậu cũng muốn báo danh đó chứ, nếu là cậu thì chắc là chỉ có thể làm đạo cụ thi đấu thôi."
"Xí!" Châu Mộ kéo Du Kỳ chạy đi.
Lúc Châu Mộ ngồi họp trong phòng làm việc của thầy Loa lại nhịn không được hỏi về đại hội thể thao này.
"Các vị sư huynh sư tỷ, một thời gian nữa Hoa Linh sẽ tổ chức đại hội thể thao cho sinh viên, hạng mục nào có tiền thưởng cao nhất vậy? Mọi người đã tham gia bao giờ chưa? Em đã điều tra sơ lược một chút, phát hiện hạng mục thi đấu cũng không khác với loài người lắm, em khá là muốn báo danh, nhưng không biết nên báo vào môn nào, cõi lòng, điền kinh, bơi lội, ngự kiếm..."
"Chờ đã, không giống đâu.
Cõi lòng là thi ngồi thiền, đại hội cũng không giới hạn thời gian thi đấu, ba mươi năm trước có một lần thi đấu mà đến giờ vẫn đang tiến hành tranh vị trí quán quân á quân, bởi vì thí sinh dự thi chính là hai con rùa.
Bây giờ chỉ có người cực kỳ nhàm chán, không có việc gì làm thì mới báo danh thi hạng mục cõi lòng thôi." Mặt thầy Loa đầy vẻ ghét bỏ.
Châu Mộ nhớ lại vẻ mặt đắc ý của Xuân Mười Chín, cũng cạn lời luôn rồi.
"Còn nữa, hạng mục trên nước của cuộc thi điền kinh ở yêu tộc có tên không khác với loài người là mấy, nhưng thủ đoạn thì bỏ xa cả con