Giản Du gào khóc cấu véo cổ tay hắn, thậm chí còn muốn chọc thẳng vào mắt hắn, thế nhưng một cái bạt tai vung tới khiến đầu óc cậu choáng váng, mãi không mở mắt ra nổi.
Ở thời khắc quan trọng, Tiền Thư đã tới.
Giản Du nghe thấy hắn gọi tên thương nhân là chú Tiền, giọng nói run run bảo rằng cô đã về rồi, đang giận dữ tìm hắn trong phòng khách.
Tên thương nhân phì một tiếng, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Giản Du nằm sõng soài dưới đất, nghiêng người cuộn mình lại, cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.
Tiền Thư vẫn chưa đi.
Hắn đi từ ngoài cửa vòng ra bên ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào, ngồi xổm ở đó cùng Giản Du.
Giản Du biết hắn ở đó, cho nên chờ tới một lúc sau, cậu bò tới bên cạnh cửa sổ cầu xin hắn, xin hắn giúp mình chạy trốn.
"Tớ không thể, tớ không làm được đâu.
"
Tiền Thư cự tuyệt mãi: "Tớ không dám đâu, tôi sợ lắm, nếu tớ thả cậu ra xong bị chú Tiền phát hiện, nhất định sẽ đánh chết tớ.
"
"Cậu chỉ cần cởi xích cho tôi, còn lại không cần xen vào.
"
Giản Du khóc lóc nói: "Tôi có thể tự đi được, tôi sẽ đi theo phía sau cậu, cách cậu một khoảng xa, như vậy không phải là cậu thả tôi đi, mà là tôi lén trốn thoát.
"
Giản Du cầu cứu Tiền Thư thật lâu, cuối cùng Tiền Thư cũng đồng ý.
Nhưng cái loại kế hoạch làm loạn của đám con nít này, thành bại ra sao có lẽ không cần phải nghĩ.
Tiền Thư còn chưa kịp tháo xích ra, tên thương nhân đã phát hiện.
Thế là ở ngay trong tầng hầm, trước mặt Giản Du, hắn hung hăng đánh Tiền Thư một trận, Giản Du nhào qua muốn đỡ cho Tiền Thư, nhưng bị một chân hắn đá văng ra.
"Gấp cái gì?" Tên thương nhân hung tợn nạt nộ: "Một lúc nữa sẽ đến lượt mày!"
"Từ sau hôm đó, Tiền Thư không đến nữa.
"
Giản Du nói: "Không còn ai tìm tôi nói chuyện, cũng không ai đưa đồ cho tôi nữa, một mình tôi ở đó lâu thật lâu, lâu đến nỗi cảm giác như cuộc đời sắp kết thúc rồi.
"
Lục Thời Niên nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.
"Cuối cùng thế nào.
" Hắn hỏi: "Cuối cùng em thoát ra kiểu gì?"
Giản Du: "Là Tiền Thư.
"
"Ngày hôm đó cậu ta đột nhiên chạy vọt vào, nói rằng bên ngoài đã xảy ra chuyện, sau đó tháo xích cho tôi bảo tôi chạy đi, chạy thẳng theo đường hầm về phía trước đừng quay đầu lại, nếu không sẽ lại có người bắt tôi trở về.
"
Giản Du không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện quái gì, niềm hi vọng bất ngờ bao phủ lấy cậu, đầu óc choáng váng chạy đi được một đoạn rồi, mới phát hiện ra Tiền Thư không đuổi theo.
Cậu quay đầu lại lớn tiếng hỏi hắn: "Cậu không chạy đi cùng tôi sao?"
Tiền Thư đứng trong bóng tối, Giản Du không nhìn rõ bộ dạng của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người, nhỏ nhỏ gầy gầy, rõ ràng là trạc tuổi cậu, vóc người lại chẳng cao hơn cậu là bao.
"Tớ không đi được, cậu đi đi.
"
Cậu không nhìn thấy mặt Tiền Thư, nhưng nghe được ra trong lời nói của hắn, Tiền Thư đang cười: "Cậu tự do rồi, về sau hãy sống thật tốt, lớn lên thật tốt, cố gắng giữ bí mật, đừng để bị người xấu bắt đi.
"
Giản Du trốn thoát khỏi khu biệt thự, tìm được đến cục cảnh sát, ở trong đó suốt cả một đêm, mới biết được chuyện tên thương nhân làm ăn buôn bán phi pháp, bị tận diệt.
Thế nhưng cậu không nghe được thêm tin tức gì khác, ví dụ như việc thương nhân cầm tù trẻ con, hay cảnh sát giải cứu được trẻ vị thành niên.
Đứa nhóc từng đưa nước đưa bánh kem tới cho cậu, ở bên cạnh nói chuyện phiếm rồi giúp cậu rời đi, cứ như vậy mà biến mất, không còn xuất hiện nữa.
Giản Du từ đầu đến cuối không biết người đó là ai, vì cái gì mà hôm đó rõ ràng có thể chạy đi mà lại khăng khăng muốn ở lại.
Nửa đêm hôm đó, tiếng chuông ở đai sảnh cục cảnh sát vang lên.
Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngày 13 tháng 5 năm 2011, vừa đúng sinh nhật mười một tuổi của cậu.
Hai năm cầm tù dài đằng đẵng cuối cùng cũng chấm dứt.
Từ sau ngày đó, cậu không bao giờ nghĩ tới sinh nhật của mình nữa.
Cậu không nói cho cảnh sát biết mình bị cầm tù, chỉ nói rằng mình là cô nhi, cha mẹ đều đã qua đời, không có nhà để về, đã đi lang thang rất lâu rồi.
Nếu cậu kể ra chuyện mình bị nhốt, có lẽ cảnh sát sẽ phát hiện ra bí mật của cậu.
Cậu phải bảo vệ bí mật của mình thật kĩ, không muốn bị lôi đi nghiên cứu, càng không muốn bị coi là quái vật, bị mọi người dùng ánh mắt khác thường đánh giá.
Giống như cách cha mẹ đối xử với cậu vậy.
"Chỉ là tôi lười tiếp nhận phỏng vấn.
"
Có điều cậu chẳng hề để tâm gì mà nói vậy với Lục Thời Niên: "Rõ ràng chẳng có việc gì, tới miệng bọn họ lại cứ như thể tôi thảm thương dữ lắm.
"
"Phiền muốn chết.
"
"Có muốn ôm một cái không?"
Lục Thời Niên và cậu đồng thời mở miệng cùng một lúc.
Âm cuối chồng chéo lên nhau.
Giản Du không kịp phản ứng, liền bị kéo vào lồng ngực hắn.
Mặt cậu nhăn nhó, rút tay chống lên vai hắn: "Má nó, anh ôm thì cứ ôm, nhưng có thể nào nhẹ nhàng tí không? Cứ tưởng sắp chết đến nơi!"
Lục Thời Niên: "Chỉ lần này như vậy thôi, lần sau tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng.
"
Giản Du: "! "
Thôi bỏ đi.
Cậu buông tay, thả lỏng bản thân dựa vào người hắn.
Dù sao cũng không dễ chết như vậy.
Lục Thời Niên: "Chẳng trách hai hôm trước tôi mơ thấy sổ hộ khẩu nhà tôi thành tinh.
"
Giản Du: "Nói quái gì vậy.
"
"Nó nói trên đó thiếu một người, cần phải bổ sung sớm một chút.
"
Giọng nói trầm thấp của Lục Thời Niên vang lên bên tai cậu, khiến màng tai cậu tê dại: "Du Du, hay là để tôi nhận nuôi em nhé?"
"Tôi cho em một gia đình, có được không?"
Biểu tình của Giản Du có chút ngây dại.
Mãi một lúc sau, cậu mới nhăn mặt đẩy hắn ra: "Chẳng ra thể thống gì, đầu óc anh đúng là có vấn đề mà, hơn tôi có một tuổi, nhận nuôi cái quái gì.
"
Đúng là gặp ma rồi!
Trong nháy mắt vừa rồi, cậu lại đột nhiên động tâm?
Đúng là ở gần tên ngốc lâu ngày cũng ngốc theo, đầu óc cậu cũng sắp hỏng rồi.
"Cũng đúng, trách tôi được sinh ra quá muộn.
"
Lục Thời Niên nhìn bộ dạng vui vẻ của cậu, ánh mắt dịu dàng, đưa tay nhéo nhéo mặt cậu: "Hay chúng ta nhận nuôi miệng thôi? Em gọi tôi một tiếng ba là được rồi.
"
"?"
Khóe miệng Giản Du run run, một cậu chửi thề cũng không phun ra nổi, kết quả lại bị Lục Thời Niên kéo qua, vùi mặt vào cổ cậu mà cọ cọ vài cái.
Giản Du hoảng sợ né tránh: "Anh làm cái gì?"
Lục Thời Niên cười tủm tỉm: "Hít mùi con trai trước đã.
"
Giản Du: "! "
Quá chó.
Có đánh chết cũng không tưởng tượng nổi mình lại quen cái loại chó má này.
Giản Du mặt không biểu cảm đẩy hắn ra một lần nữa: "Tôi muốn ngủ, là đàn ông thì đừng có quấy rầy tôi nữa.
"
Lục Thời Niên nhìn Giản Du nằm xuống, rất tri kỷ mà giúp cậu kéo chăn.
Chẳng im lặng được bao lâu, người nói buồn ngủ không muốn bị quấy rầy lại chủ động mở miệng: "Tôi có thể đi gặp cậu ta không?"
Cậu muốn gặp hắn.
Cậu muốn biết ngày đó vì sao hắn không chịu rời đi.
Vì cái gì mà sau bao nhiêu năm biệt tích hắn lại đột nhiên xuất hiện;
Vì cái gì mà vừa mới gặp, lại phải dùng cái cách thức đó chào hỏi cậu.
Lục Thời Niên giương mắt, nhìn nửa cái ót lộ ra dưới chăn của cậu: "Có thể, em muốn gặp thì tôi giúp em.
"
"Anh đi cùng tôi.
"
Giản Du vùi mình sâu vào chăn hơn một chút, giọng nói rầu rĩ: "Tôi không muốn đi gặp hắn một mình.
"
Lục Thời Niên cong môi cười.
"Được.
" Hắn xoa xoa cái ót của thỏ con tsundere: "Ba ba đi cùng em.
"
- Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua
Lục Thời Niên chờ cho Giản Du ngủ thiếp đi, mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đi làm thủ tục.
Dạo này bệnh viện hiếm khi bận rộn, hai y tá thừa dịp được nghỉ ngơi, ngồi trò chuyện.
"Hồi đi học ấy, phải làm thí nghiệm thì bà hay dùng chuột bạch hay là thỏ nhiều hơn?"
"Hình như là thỏ á.
"
"Trùng hợp rồi, tụi tôi cũng dùng thỏ.
"
"Thế bà biết tại sao rất nhiều thí nghiệm sử dụng thỏ không?"
Lục Thời Niên đang đứng điền thông tin vào tờ biểu mẫu, hắn nhấc mí mắt lên nhàn nhạt nhìn hai cô một cái.
"Bà biết à?"
"Bởi vì thỏ không sợ đau đó.
"
"Xùy, cái lí do gì vậy chời, không phải thỏ không sợ đau, mà là khả năng nhịn đau của nó quá tốt, gãy xương không kêu, khoang miệng nhiễm trùng cũng không kêu, dù là ngã đến mức nội tạng xuất huyết thì cũng chỉ nằm sấp ở đó yên lặng chờ chết, thân thể có làm bằng máy móc đâu mà bảo không sợ đau.
"
"Ầy, thân thể thì nhỏ mà khả năng chống đỡ lại mạnh như vậy, đúng là đau lòng quá mà.
"
"Anh ký tên ở đây là xong rồi ạ.
"
Lục Thời Niên hoàn hồn, lia bút xuống phần dưới cùng của tờ biểu mẫu, ký tên mình.
Khi hắn quay trở về, hắn mở điện thoại ra xem giờ, ngày 12 tháng 5, 9 giờ 12 phút sáng.
Giản Du lại ngủ thêm một tiếng nữa.
Khi cậu tỉnh lại thì phát hiện cổ chân mình ngứa ngứa, động đậy một chút mới phát hiện đang bị người ta nắm lấy, lòng bàn tay đảo qua đảo lại nên mới ngứa.
Cậu khựng lại một chút, không rút chân ra.
"Anh đang làm gì đấy?"
Rèm cửa bị kéo ra một nửa, ánh mắt trời chói chang tràn vào, Giản Du đưa mu bàn tay lên che mắt, giọng nói vẫn còn ngái ngủ, vừa mềm mại vừa khàn khàn.
Lục Thời Niên: "Tôi đang nghĩ cổ chân em gầy như thế nào, mà em thì lại cao, sao lúc đi đường lại không bị gãy chân nhỉ?"
Giản Du: "! ! "
Giản Du nhấc chân đạp hắn một cước.
Lục Thời Niên thản nhiên buông tay, bàn tay tránh né không để bị sút vào.
"Không tồi nha, rất có tinh thần.
"
Lục Thời Niên cười tủm tỉm kéo cậu dậy: "Đi thôi, đưa em đến cục cảnh sát~"
Giản Du không biết rốt cuộc Lục Thời Niên đã làm gì.
Khi tới cục cảnh sát, không có ai hỏi gì họ nhiều, chỉ đưa bọn họ tới phòng tạm giam của Tiền Thư, dặn dò một câu chỉ được nói chuyện nửa tiếng, sau đó liền rời đi.
Cách một bức tường, bọn họ ngồi bên ngoài, Tiền Thư ngồi bên trong.
Ánh sáng đầy đủ, Tiền Thư không có cái mũ lưỡi trai màu xanh kia, mãi đến lúc này Giản Du mới nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của Tiền Thư.
Rất gầy, rất trắng, là cái loại trắng nhiều năm không được nhìn ánh mặt trời.
Thân hình mảnh khảnh, biểu cảm ôn hòa vô hại, nhìn hắn hiện giờ, Giản Du thật sự khó có thể liên hệ người này với tên côn đồ đánh cậu tối hôm qua.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cậu và hắn giống nhau, nhưng lại có phần không giống.
Giản Du nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, mở miệng: "Cậu—"
Tiền Thư cười cười cắt ngang cậu: "Tôi chắc là đoán được cậu sẽ hỏi cái gì, có phải cậu định hỏi tôi vì sao ngày đó không cùng cậu chạy trốn phải không?"
Giản Du nín bặt.
Tiền Thư: "Bởi vì Tiền Kiến Trung là bố tôi.
"
Tiền Thư: "Tôi là con ngoài giá thú, là con của hắn với tình nhân, tôi cũng không tính lừa gạt cậu, quả thật là tôi đã bị hắn ra lệnh cưỡng chế không thể rời khỏi biệt thự nửa bước.
"
Giản Du khiếp sợ: "Cậu đã gọi hắn là chú Tiền.
"
Chính tai cậu nghe thấy vậy, đây cũng là lí do khi cậu nghe thấy Tiền Thư giới thiệu ở quán bar, cậu không hề liên tưởng gì đến Tiền Kiến Trung.
Trong tiềm thức của cậu không tồn tại con trai của Tiền Kiến Trung.
Giọng Tiền Thư nhẹ nhàng: "Hắn không cho tôi gọi bố, tôi không thể gọi hắn là bố, chỉ có thể gọi là chú.
"
Lục Thời Niên bắt chéo chân lười biếng ngồi cạnh Giản Du, buồn chán xoay xoay điện thoại di động.
Hiếm lắm mới có hôm hắn an phận không nói gì, chỉ làm một người đồng hành tĩnh lặng.
Tiền Thư: "Sau khi Tiền Kiến Trung gặp chuyện, tôi dù chỉ là con ngoài giá thú, nhưng cũng có thừa kế một phần tài sản, lúc ấy nếu tôi rời đi thì một xu cũng không lấy được.
"
"Thật ra thì tôi không có đống tiền đó cũng không sao, nhưng tôi phải suy nghĩ thay mẹ tôi, bà ấy ở bên cạnh Tiền Kiến Trung vẫn luôn không có danh phận, phần danh phận đó của bà ấy, chỉ có thể để tôi tranh thủ mang về cho bà.
"
Giản Du: "Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi?"
"Không liên quan gì hết mà.
" Tiền Thư nói: "Đó đều chỉ là chuyện dơ bẩn của nhà tôi, không liên quan gì đến cậu hết.
"
Giản Du: "Vậy vì sao cậu lại muốn đến tìm tôi.
"
Tiền Thư lắc đầu: "Tôi không có đi tìm cậu, tôi thừa nhận là tôi vẫn luôn rất muốn gặp lại cậu, nhưng thật sự là tôi không hề đi tìm cậu, tôi cũng không biết cậu học Cẩm Đại, ngày đó ở chung cư bắt gặp cậu chỉ là trùng hợp, tôi cũng rất ngạc nhiên.
"
Giản Du: "Cách cậu bày tỏ sự ngạc nhiên đúng là độc đáo đấy.
"
Tiền Thư cười nói: "Phải không?"
Giản Du nhíu mày: "Cậu có thể trực tiếp nói cho tôi biết cậu là ai mà, vì cái quái gì mà cứ phải như tôi hôm qua?"
Tiền Thư: "Bởi vì tôi đã tìm được cậu.
"
Giản Du: "Cái gì?"
Tiền Thư nghiêng người về phía trước một chút, tham lam nhìn khuôn mặt Giản Du: "Bởi vì tôi đã tìm thấy cậu, tôi phải nghĩ cách, nhốt chính mình lại.
"
Giản Du không thể hiểu nổi.
Lục Thời Niên ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người Tiền Thư.
"Du Du, cậu đừng nghĩ rằng tôi là người thiện lương, thật sự đấy.
" Tiền Thư nói: "Quả thật lần đó ở tầng hầm, tôi đã có thể thả cậu đi.
"
"Không đúng, không phải chỉ mỗi lần đó, cả những ngày trước đó và sau đó, có rất rất nhiều cơ hội, tôi đều có thể thả cậu đi, nhưng tôi đều không thực hiện, đến một chút do dự cũng không có, cậu có biết vì sao không? Bởi vì tôi luyến tiếc.
"
"Chắc là cậu không biết rằng camera giám sát tầng hầm kết nối với thiết bị ở phòng chiếu phim, những lúc Tiền Kiến Trung không đi tìm cậu, tôi luôn nhìn cậu trên camera.
"
"Tôi cũng ở đó, thậm chí cả khi Tiền Kiến Trung không có đó, tôi vẫn luôn ngồi đó, bởi vì tôi bị nhốt ở biệt thự không có việc gì làm, bởi vì tôi rất tò mò, tò mò người bị nhốt cùng tôi ở cái biệt thự này sẽ có bộ dạng gì, sẽ làm ra chuyện gì.
"
"Khi còn nhỏ cậu rất đẹp, xinh đẹp tinh xảo như một con búp bê sứ, tôi mỗi ngày ngồi đó xem cậu, từ quan sát, tò mò, dần biến thành thưởng thức, biến thành thích thú, biến thành muốn độc chiếm.
"
Hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên nở nụ cười xán lạn: "Cậu có biết lúc đó tôi nghĩ gì không?"
Giản Du nhìn hắn, không trả lời.
Tiền Thư cũng không thèm để ý, tự hỏi tự đáp: "Khi đó tôi nghĩ, cậu xinh đẹp như vậy, nên bị giấu đi, giấu ở nơi không ai có thể phát hiện, để cho một mình tôi xem, cùng tôi nói chuyện, chơi cùng tôi.
"
Động tác xoay điện thoại của Lục Thời Niên không biết từ khi nào đã biến thành gõ gõ màn hình.
Cộc cộc cộc.
Tỏ rõ một loại cảm xúc không biết tên đang dần lên men.
Tiền Thư: "Cậu có nhớ cái ngày Tiền Kiến Trung say rượu xuống tìm cậu không? Thật ra hôm đó hắn không nhớ tới tầng hầm đâu, là tôi nhắc nhở hắn.
"
Ngón tay Giản Du đột nhiên siết chặt, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tiền Thư: "Là mày bảo hắn tới?"
Tiền Thư: "Là tôi, nếu tôi không cố ý nhắc tới cậu trước mặt hắn, chắc hẳn hắn uống rượu nổi điên xong sẽ lên tầng đi ngủ, đêm đó cậu cũng sẽ không gặp hắn.
"
Đêm hôm đó đối với Giản Du chính là một cơn ác mộng không thể nào quên.
Nhiều năm như vậy, mặc cho bao nhiêu nỗ lực ám chỉ bản thân phải quên đi, tự nhủ rằng hôm đó chẳng có gì xảy ra cả, cảnh tượng đó vẫn luôn không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Vì thế cho nên cậu bắt đầu sợ hãi bóng tối, sợ hãi không gian hẹp.
Mỗi khi chìm vào bóng tối, cậu đều không kìm được mà nhớ tới cảm giác bị đè chặt trên mặt đất, dù có giãy giụa phản kháng thế nào cũng bất lực, chỉ có thể mặc người ta xâu xé.
Hô hấp nặng nề phả lên mặt, bàn tay sờ so.ạng khắp nơi trên người cậu, cái loại xúc cảm ghê tởm kinh khủng này, cả đời cậu cũng không thể quên được.
"Vì cái gì?"
Giản Du gắt gao nhìn hắn, đốt ngón tay trắng bệch phát run: "Vì cái quái gì mà mày làm vậy?"
Tiền Thư: "Bởi vì tôi phát hiện cậu muốn chạy trốn đó.
"
Giản Du không biết bản thân mình đang giãy giụa vì điều gì: "Vì sao đến cuối cùng mày lại gọi Tiền Kiến Trung rời đi.
"
Tiền Thư: "Tôi chỉ là muốn Tiền Kiến Trung dọa cậu một xíu thôi, Du Du, tôi thích cậu lắm mà, sao có thể làm cậu tổn thương được chứ?"
"Hắn dọa cậu, cho nên cậu mới có thể cầu xin tôi giúp cậu trốn đi, chỉ đến lúc cậu cầu xin tôi, tôi mới có thể giả vờ giúp cậu trốn thoát thất bại, làm trò để Tiền Kiến Trung đánh tôi một trận, dùng cách này để nói với cậu rằng cậu không có khả năng trốn thoát, triệt để đập nát ý niệm muốn chạy trốn của cậu.
"
"Sau đó, sau đó à, giúp cậu trốn thoát cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.
"
"Tiền Kiến Trung ngồi tù rồi, cảnh sát sẽ rất nhanh tìm được cậu, dù thế nào thì cuối cùng cậu cũng sẽ được cứu, tôi không giữ được cậu, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền thả cậu đi, như vậy thì dù chúng ta không còn cơ hội gặp mặt, cậu cũng có thể nhớ tới tôi cả đời.
"
Tiếng gõ cộc cộc càng trở nên dồn dập.
Lục Thời Niên mặt không biểu cảm nghiêng nghiêng đầu, úp màn hình điện thoại xuống.
Tiền Thư: "Nhưng thật sự tôi không nghĩ rằng chúng ta lại còn có thể gặp lại, vẫn là vào mùa xuân tươi đẹp như vậy.
Cậu trưởng thành rồi, lúc lớn còn càng xinh đẹp hơn so với hồi nhỏ, tôi chỉ liếc một cái là có thể nhận ra cậu rồi.
"
"Có lẽ là do gien di truyền, Tiền Kiến Trung giam cầm cậu, tôi cũng muốn giam cầm cậu, không nhìn thấy thì còn được, vừa nhìn thấy lại không chịu nổi, luôn muốn tìm cách nào đó giấu cậu đi, giấu ở nơi chỉ một mình tôi có thể tìm được.
"
"Tôi biết loại cảm xúc này thật không phù hợp lẽ thường, nhưng tôi không nhịn được, thậm chí còn không trấn áp nổi lý trí, biến suy nghĩ thành hành động.
"
"Du Du, vì không muốn làm cậu tổn thương, tôi chỉ có thể tự nhốt bản thân lại.
"
Hắn nâng tay lên, cách một lớp kính vẽ vẽ lại hình dáng Giản Du, vẻ ngoài sạch sẽ tươi cười của hắn rơi vào mắt Giản Du chỉ khiến cậu lạnh sống lưng.
Tiền Thư: "Là tại tôi ích kỷ muốn cậu nhớ rõ mình, muốn nghĩ rằng cậu vẫn luôn không quên tôi, cho nên mỗi ngày tôi đều tới quán bar, mỗi ngày đều đi tìm cậu, mỗi ngày đều mặc một bộ quần áo, đội một cái mũ, hết lần này tới lần khác nói cho cậu biết tên tôi là Tiền Thư, Tiền trong tiền tài, Thư trong thư thái, cậu không biết đâu, tôi thực sự rất muốn hai chữ này khắc vào trong óc cậu.
"
"Thằng điên khốn khiếp.
"
Kiên nhẫn của Giản Du đã gần như cạn kiệt, cậu đột nhiên đứng dậy, cũng không thèm quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi.
Lời chưa nói xong, nhưng người nghe của hắn đã rời đi rồi, hắn chỉ có thể tiếc nuối nuốt lại phần còn lại vào bụng, nhìn theo dáng người kia biến mất khỏi tầm mắt.
Hắn cong khóe miệng cười cười, ánh mắt chuyển động, nhìn về phía Lục Thời Niên vẫn ngồi ở chỗ cũ.
"Anh sẽ luôn chăm sóc cậu ấy đúng không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Lục Thời Niên dựa lưng vào ghế lạnh lùng nhìn hắn, không trả lời câu hỏi.
"Cậu ấy trông có vẻ rất ỷ lại anh, tới gặp tôi cũng cho anh đi cùng, cũng không sợ anh nói chuyện này ra ngoài.
"
"Thật là hâm mộ anh, có thể quang minh chính đại ở bên cậu ấy.
"
Tiền Thư dừng một chút, nói: "Anh có thể thay tôi chăm sóc cậu ấy sao?"
Lục Thời Niên: "Tao không phải mày.
"
"Tôi biết" Tiền Thư: "Tôi chỉ muốn Giản Du có thể sống thật tốt, không bị người ta bắt nạt.
"
"Bắt nạt?" Lục Thời Niên cười nhạo: "Bắt nạt kiểu nào cơ, kiểu như mày gặp mặt thì diễn vai phản diện, bao nhiêu xấu xa đều xả ra hết, kết quả còn muốn người ta nhớ đến mày?"
"Tiền Thư, mày không cảm thấy ghê tởm chính mình sao?"
Tiền Thư: "Đàn ông khi đối diện với đồ vật mình cực kì yêu thích, không thể kiềm chế được cảm xúc cùng cách bày tỏ, tôi chắc anh cũng có thể hiểu được tôi mà.
"
"Đừng có tự dán vàng lên mặt mình, tao không giống mày.
"
Lục Thời Niên nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu lạnh như băng: "Đổi lại là tao, những chuyện mày làm, tao đều tuyệt đối không làm.
"
"Từ trước đến nay tao đều nghĩ gì nói nấy, muốn làm gì thì đều làm, đối với Giản Du, từ đầu đến cuối cái gì tao có cũng đều bộc lộ hết trước mặt em ấy, tốt xấu gì tao cũng không thèm che giấu, cũng chẳng cần che giấu.
"
"Tiền Thư, dụ.c vọng chiếm hữu là điều kiện phát sinh tình cảm, ham m.uốn bảo vệ cũng vậy, nếu cách thức biểu đạt tình cảm của mày là tạo ra ác mộng cả đời em ấy không quên được, thì mày cũng không xứng đáng nói chuyện thích em ấy.
"
"Cái đạo lý này đến súc sinh cũng biết, thế mà mày lại không biết, vậy nên mày là cái loại gì, chắc cũng tự biết nhỉ.
"
Trận cờ tinh thần này, cuối cùng Tiền Thư là người đầu tiên dời ánh mắt.
Hắn cúi đầu nhìn tay mình, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Quả thật vừa rồi tôi còn có lời chưa nói hết, rất quan trọng, anh có thể giúp tôi chuyển lời tới cậu ấy không?"
"Giúp tôi nói với cậu ấy, tôi không khổ sở, không hối hận, càng không tiếc nuối, bởi vì trước lúc tách ra, tôi đã được ôm cậu ấy.
"
Lục Thời Niên: "Cứ mơ đi.
"
Tiền Thư thất vọng thở dài: "Một câu thôi mà, thật sự không được à?"
"Trước lúc chết thì cố mà an tĩnh chút đi, đừng có làm như mình đang hồi quang phản chiếu*.
"
(Hồi quang phản chiếu: là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống.
Ở đây Lục Thời Niên cà khịa Tiền Thư cứ như người ốm yếu sắp chết để lại lời nhắn cuối cùng.
)
Lục Thời Niên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Vì cái loại người như mày mà em ấy phiền lòng, tao cũng thấy phiền.
"
"Tiền Thư, cả mày lẫn ông bố kia của mày, cả đời này đừng mong nhìn thấy Giản Du lần nào nữa.
"
Những ngày tháng Tư tháng Năm, tiếng ve sầu đã bắt đầu rộn rã.
Lục Thời Niên cùng một người đàn ông mặc cảnh phục chào hỏi, bước ra cổng lớn của cục cảnh sát, liếc mắt một cái đã thấy bé thỏ con đứng dưới tàng cây cúi đầu chờ hắn.
"Nhìn này, xem bé con nhà ai nghiêm túc đứng chờ vậy nè.
" Hắn đi tới gõ một cái vào đầu thỏ xù lông: "Không nghịch điện thoại à?"
"Tôi còn tưởng anh mọc rễ trong đó rồi chứ, chờ nửa ngày không ra.
" Giản Du xoay người bước đi.
Lục Thời Niên theo sau cậu, ngựa quen đường cũ khoác tay lên vai cậu: "Đến cũng đến rồi, không làm chút gì đó thì đúng là tiếc thật nha.
"
Giản Du liếc hắn một cái, không nhịn được hỏi: "Anh đã làm gì?"
Lục Thời Niên: "Tôi giúp em đánh hắn một trận.
"
Giản Du: "??? Anh vào trong đó kiểu gì?"
Lục Thời Niên: "Còn chưa đi vào trong luôn cơ.
"
Giản Du: "???"
Lục Thời Niên ra vẻ cao thâm khó lường chọt chọt vào đầu cậu: "Tôi đang nói ngược đãi tinh thần đó.
"
Giản Du: "!.
Ngu ngốc.
"
Giản Du quay đi, không thèm phản ứng với hắn nữa.
Lục Thời Niên lấy mũ của chính mình đội lên đầu cậu, nghiêng đầu dựa vào người cậu: "Trời bắt đầu nóng rồi ha, bé Du, mùa hè năm nay tới mau quá.
"
"Tới thì tới thôi.
"
Giản Du thuận miệng đáp một câu, do dự hai giây, hỏi hắn: "Này, tình huống này của hắn, sẽ bị phán thế nào?"
Lục Thời Niên: "Hắn nào cơ? Tiền Thư á?"
Giản Du: "Biết rồi còn hỏi.
"
Lục Thời Niên nhướng mày: "Như thế nào mà biết rồi còn hỏi cơ, rõ ràng thế cơ à?"
Giản Du hỏi ngược lại: "Không rõ ràng sao? Ngoài hắn ra thì còn ai nữa?"
Lục Thời Niên: "Cũng đúng, loại người xấu như