Editor: Nếu bạn nào có niềm đam mê bất tận với môn toán mà muốn vừa học vừa gặm cơm chó thì mình xin recommend "Xuyên vào sách toàn, làm sao đây?" =)))))
-
"Sao lại không có đèn nhỉ? Tối quá đi."
Đới Lượng Lượng đi vào đầu tiên, cũng là người đầu tiên kêu thành tiếng.
Giản Du nghe được, trong lòng chợt căng thẳng.
Thời Du theo sát sau lưng Đới Lượng Lượng: "Chỗ nào không đèn cơ? Không phải chỉ là đèn tối màu thôi sao? Ông anh tự nhiên làm em kích động, quá đáng nha."
Giản Du thở phào nhẹ nhõm, không còn căng thẳng nữa.
Ở bên trong có âm thanh nước chảy rất rõ ràng, đi kèm theo đó là tiếng tích tắc trống rỗng.
Một cái escape room không thể nào có khả năng bê nguyên hang suối qua đây được, chắc hẳn là trên tường có lắp loa ẩn phát âm thanh để tạo bầu không khí.
Bên trong đúng thật là rất tối.
Giản Du vừa bước vào là đã cảm thấy rầu rĩ.
Cũng may là không phải hoàn toàn tối đen như mực, hơn nữa bên cạnh cũng có nhiều người, bảy miệng tám lưỡi anh một câu tôi một câu, cậu còn chưa kịp sợ thì đã bay hết cảm xúc.
Nhóm của họ có bảy người, đi kèm là bảy nhân viên, mỗi nhân viên kẹp một người chơi, trước tiên phải đưa họ tới từng phòng riêng biệt xong trò chơi mới bắt đầu.
Khoảng cách giữa các phòng là bao nhiêu, họ có hỏi, nhưng tiếc là nhân viên không trả lời.
"Có thể nhốt tôi với cậu ấy chung một chỗ không?" Lục Thời Niên chỉ vào hắn và Giản Du.
Nhân viên: "Có lý do gì đặc biệt không ạ?"
Lục Thời Niên: "Tôi khá là hướng nội, không thể rời khỏi người khác được."
Vừa nói xong, đám người phía trước bèn cười phá lên.
Đặc biệt là Đới Lượng Lượng và Thời Du, cười ha hả y chang một con ngỗng với một con lừa, cả cái "hang động" toàn là tiếng hai đứa này.
Giản Du giả chết không nói gì.
Có cái lý do nào nó khắm như này không?
Nhân viên: "Họ cười vậy là tôi biết bạn đang nói xạo rồi, xin lỗi anh đẹp trai nha."
Lục Thời Niên cảm thấy tiếc nuối, nói vọng lên với con lừa phía trước: "Tí ra ngoài tôi giết hết mấy người."
Giản Du bị nhốt trong căn phòng thứ ba.
Nhân viên cũng đi theo vào phòng, chờ tới khi trò chơi bắt đầu, bọn họ mới rút lui qua cánh cửa nhỏ bên cạnh.
Căn phòng tối tăm như bên ngoài.
Ánh đèn có màu xanh lục, thỉnh thoảng còn chuyển thành màu lam, nhấp nha nhấp nháy trên trần nhà, trông giống như cực quang, vừa có chút đáng sợ lại vừa có chút lãng mạn.
Nhưng Giản Du thì lại thấy hơi buồn bực.
Bởi vì ở một mình, bên cạnh không có ai cắt ngang cảm xúc của cậu.
Khi nhân viên thông báo đếm ngược 10 giây trước khi bắt đầu, cánh cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, và một nhân viên khác bước vào.
Đó là người dẫn Lục Thời Niên qua bên kia.
"Bạn là Giản Du phải không ạ?" Người đó hỏi.
Giản Du gật gật đầu.
Nhân viên nói: "Đừng lo lắng, bạn trai của bạn ở ngay phòng bên cạnh, đi ra khỏi cửa rẽ trái là tới, chờ trò chơi bắt đầu, bạn có thể trực tiếp đi tìm."
10 giây đếm ngược kết thúc, trò chơi bắt đầu, nhân viên rời đi.
Giản Du dựa theo lời nhân viên nói, đi ra cửa rẽ trái, tìm được cửa phòng bên cạnh, vặn tay nắm cửa, đẩy vào.
"Wow~"
Cậu bị người đứng canh ở cửa ôm chặt vào lòng: "Bé Du đi theo chỉ dẫn của vận mệnh đã tìm được tôi rồi, thật vui quá đi~"
Giản Du dùng sức đẩy đầu hắn ra: "Anh nói lung tung cái gì với người ta?"
Lục Thời Niên: "Tôi bảo tôi bị sợ bóng tôi, không thể ở một mình quá lâu."
Khi hắn nói chuyện, hơi thở nóng ấm của hắn phả vào lòng bàn tay Giản Du.
Trong bóng tối, biểu cảm của Giản Du biến hóa không rõ ràng, bực bội kêu một tiếng rụt tay về, ngón tay xoa xoa lòng bàn tay, nóng nóng, không ngứa như vừa rồi.
"Đi thôi." Lục Thời Niên rất tự nhiên nắm lấy tay cậu: "Đi tìm những người khác."
Này cũng hơi quá trớn rồi, hai nam sinh lớn đùng rồi mà còn vừa đi vừa tay trong tay?
Giản Du rất mất tự nhiên, muốn rút tay về, nhưng Lục Thời Niên nắm quá chặt, cậu vừa rút ra, hắn liền nắm chặt hơn, như thể sợ cậu mọc thêm ba bốn cái chân xong bỏ chạy.
Giản Du: "Anh buông tay ra."
Lục Thời Niên: "Tại sao?"
Giản Du: "Tôi không phải con gái! Sao phải dắt đi chứ!"
Lục Thời Niên cười cười: "Tôi sợ bóng tối mà, biết là em ngại rồi, cố gắng chịu đựng một chút."
Giản Du: "Anh sợ bóng tối ấy hả, thế sao không tự đi mà chịu đựng một chút?"
Lục Thời Niên như thể vừa bị cậu thuyết phục: "À, cũng có lý."
Giản Du: "Cái gì có— con mẹ nó, anh làm gì vậy!"
Lục Thời Niên thả tay cậu ra, nhưng lại ôm lấy thắt lưng cậu, cả cái đầu nặng trịch vùi vào vai cậu: "Bé Du, tôi sợ ma lắm, em cứ để tôi như vậy đi, nhìn đường thay tôi."
Giản Du tức giận đứng yên một chỗ.
Nhưng không hiểu vì sao giận nhiều như vậy mà chỉ một lúc đã tiêu tan hết.
Cậu mệt mỏi nói: "Anh đi đi."
Lục Thời Niên: "Thân tôi yếu ớt mỏng manh lắm, không chịu nổi đâu."
Giản Du: "Ông đây dắt anh đi, đã được chưa? Đi mau!"
Một giây sau bả vai được buông bỏ, bàn tay mới được tự do chưa đầy hai phút đã lại bị bọc vào một lòng bàn tay to rộng ấm áp.
"Được~"
Hai người đi dọc theo con đường phía trước chưa được bao lâu, đã thấy Đỗ Lan đang bám dính vào tường thò đầu ra ngoài.
Lục Thời Niên dắt tay Giản Du đi tới, vỗ lên vai anh ta: "Làm gì đấy?"
Đỗ Lan không chú ý tới tiếng bước chân, bị dọa sợ, lúc nghe thấy giọng Lục Thời Niên thì mới hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm định quay đầu lại: "Tôi đang nhìn xem..."
Một tiếng xé toạc.
Miếng dán sau lưng Đỗ Lan bị xé.
(Cái này mình nghĩ nó giống trò đuổi bắt xé bảng tên trong Running man:)))
Đỗ Lan còn chưa nói xong, lời đã kẹt lại ở cổ họng, nuốt không trôi, khiếp sợ nhìn Lục Thời Niên.
Đồng dạng bị dọa cho hết hồn còn có cả Giản Du.
Là một "người sống", cậu không khỏi bị sốc, hơn nữa còn sợ hãi: "Con mẹ nó anh là quỷ?!"
Lục Thời Niên: "Phải đó, đẹp trai không?"
Đỗ Lan trợn tròn mắt, ngơ ngác: "Tôi vừa mới bắt đầu game đã end luôn rồi sao?"
Lục Thời Niên chân thành gửi lời xin lỗi tới anh ta.
Nhưng người chết thì phải đứng yên không được nói gì.
Giản Du nhìn Lục Thời Niên không chút áy náy nào vẫy vẫy tay chào tạm biệt anh ta, một cánh tay quỷ địa ngục vươn tới chuẩn bị dắt cậu đi.
Giản Du là con người.
Cậu không muốn đi cùng một con quỷ đâu.
Cậu lại cố gắng rút tay ra, nhưng ở phía sau truyền tới tiếng hai người đang nói chuyện, Lục Thời Niên phản ứng rất nhanh kéo cậu trốn vào góc ở bên cạnh.
Trong góc đó có một cái hốc âm tường, vừa vặn có thể nhét hai người.
Tiếng nói chuyện tới gần, là Bạch Tiểu Thi và Lý Thanh.
Giản Du vừa mới thò đầu ra, đã bị Lục Thời Niên bóp lấy eo, kéo ngồi xổm xuống, tay hắn ôm sau lưng cậu: "Bé Du, tôi sờ đến miếng dán của em rồi đó."
Tim Giản Du chợt treo ngược lên.
Lục Thời Niên đèn thấp âm lượng, cười tủm tỉm nói: "Tôi là loại quỷ rất dễ thương lượng, em làm nũng với tôi một chút, tôi sẽ không xé em."
Giản Du cũng không chịu thua: "Tôi đã thấy anh giết người, tôi cũng có thể xé anh."
Lục Thời Niên: "Thật là khéo nha, em muốn cạnh tranh với tôi à?"
Giản Du: "..."
Bạch Tiểu Thi và Lý Thanh đã gặp được Đỗ Lan.
Bọn họ hỏi anh ta tại sao lại ở đây, thấy miếng dán đã bị xé thì liền tìm trăm phương ngàn kế muốn tìm ra quỷ là ai, đáng tiếc là người chết không thể nói chuyện.
Họ bắt đầu đi tìm manh mối ở xung quanh, mò mẫm từng li từng tí một lần.
Giản Du sợ bị phát hiện, thần kinh căng thẳng: "Làm nũng cái chó gì, tôi không làm."
Lục Thời Niên ngược lại rất thư thả: "Thế thì gọi anh một tiếng gì?"
Giản Du: "Còn lâu!"
Lục Thời Niên: "Tôi làm mẫu cho em một chút nha? Anh ơi~"
Một câu của hắn vừa trầm vừa thấp, trong bóng tối lại tạo ra một thứ hương vị mê hoặc.
Lỗ chân lông trên khắp người Giản Du đều co lại, vội vàng che miệng hắn lại: "Đừng có mà kêu..." xong lại nhớ tới cái gì đó, lại vội vã bổ sung: "Cũng không được liếm!"
Ánh sáng tối tăm đến vậy mà cũng không che được gương mặt đỏ bừng của cậu.
Lục Thời Niên cười đến mức lồng ngực rung lên.
Bạch Tiểu Thi và Lý Thanh cuối cùng cũng rời đi.
Khi Giản Du được Lục Thời Niên ôm ra, hắn còn lấy tay đỡ lưng cậu, khuỷu tay cọ một cái, có thứ đồ gì đó nhỏ nhỏ lấp lánh rơi xuống đất.
Lục Thời Niên khom lưng nhặt lên: "Một phần chìa khóa à?"
Hắn nhìn Giản Du với ánh mắt tán thưởng: "Bé Du, em tìm được đồ tốt rồi."
Giản Du chả có tâm tư nghĩ tới cái gì mà đồ tốt.
Khi đi ra ngoài, cậu thậm chí còn đen mặt nhét tay mình vào lòng bàn tay của Lục Thời Niên.
Chỉ cần nắm tay hắn, hắn sẽ không còn tay để xé miếng dán của cậu.
Đi chung với quỷ, thật là kíc.h thích mà.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, sau khi cùng Lục Thời Niên vượt qua mấy căn phòng không gặp nhiều khó khăn, họ đi tới một gian phòng chứa đầy gương.
Bạch Tiểu Thi cũng đang ở bên trong, thấy bọn họ thì vô cùng ngạc nhiên: "Nhóm trưởng, Giản Du!"
Giản Du đang định hỏi vì sao cô chỉ đi một mình, Lý Thanh đâu, nhưng vì Lục Thời Niên gãi gãi vào lòng bàn tay nên cậu mới chợt nhớ ra, vội vàng im miệng.
Vốn dĩ cậu không thể biết được Bạch Tiểu Thi và Lý Thanh ở chung một chỗ.
Lục Thời Niên: "Cậu đi một mình thôi à? Không tìm được ai à?"
Bạch Tiểu Thi: "Vốn là đi cùng Lý Thanh đấy, nhưng mà vừa nãy ở phòng kia cậu ta bảo là đi tìm manh mối xong không biết chạy đi đâu, tôi đành tự đi qua đây."
Lục Thời Niên buông Giản Du ra, thờ ơ kiểm tra gương trong phòng: "Phòng này là sao đây? Tìm manh mối qua mấy tấm gương này à?"
Bạch Tiểu Thi nhìn hai người họ đi chung mà vẫn bình an vô sự, lại cảm thấy không có khả năng trùng hợp cả hai người đều là quỷ, cô rất yên tâm, không chút phòng bị đi tới bên cạnh Lục Thời Niên.
"Hình như một trong những tấm gương là cửa."
Cô xòe tay ra: "Đây là chìa khóa tôi mới lấy được từ trong gương á, à không...!chỉ có nửa chìa thôi, chắc là phải tìm nửa còn lại để ghép thành chìa khóa."
"Có phải là tấm gương này không nhỉ?" Giản Du phát hiện ra điều bất thường.
Lục Thời Niên và Bạch Tiểu Thi cùng đi qua: "Có gì không ổn à?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
2.
Tui Là NPC Ác Quỷ, Không Được Nói Tui Đáng Yêu
3.
Mùa Xuân Ở Nam Thành
4.
Cưng Chiều Vợ, Ghét Trà Xanh
=====================================
Giản Du gõ gõ vào gương: "Âm thanh phát ra hơi khác so với những tấm gương còn lại."
Lục Thời Niên cẩn thận quan sát nghiên cứu một chút, rất nhanh đã phát hiện ra ở phía dưới gương có một góc nhỏ có thể gấp lại, kéo ra thì thấy một cái lỗ khóa.
"Quả nhiên là vậy!"
Bạch Tiểu Thi: "Chúng mình nhanh đi tìm nửa chìa khóa còn lại đi."
Lục Thời Niên: "Để tôi xem hình dạng chìa khóa nào."
Bạch Tiểu Thi đưa chìa khóa cho hắn, Lục Thời Niên chỉ nhìn thoáng qua, sau đó đặt vào trong tay Giản Du: "Em cũng cầm đi."
Giản Du nhận chìa khóa xong, cậu nhìn thấy Lục Thời Niên thong thả đi vòng ra phía sau Bạch Tiểu Thi.
Cậu yên lặng che mặt mình lại.
Mình trợ giúp quỷ, mình là kẻ phản bội nhân loại.
Khi đẩy tấm gương đi vào cửa ngầm, Giản Du còn có thể cảm nhận được ánh mắt bi phẫn khiển trách của Bạch Tiểu Thi ở phía sau.
Sau tấm gương là một căn phòng còn rộng hơn, cũng trống trải hơn.
Trong phòng chẳng có cái gì, ngoại trừ phía trong góc có một cái rương to đặc biệt bắt mắt, kích thước rất khoa trương, trông như nó sợ họ không nhìn thấy nó.
Chìa khóa qua cửa chắc là ở trong đó.
Giản Du đi tới mở rương ra, đột nhiên không kịp đề phòng, một cái đầu quỷ bật ra ngoài, mặt xanh nanh trắng, thất khiếu chảy máu, trong cổ họng nó còn phát ra tiếng răng rắc.
Tim Giản Du đập thình thịch, lông tơ trên người dựng thẳng đứng.
Mẹ nó cái quái quỷ gì vậy?!
Quỷ là NPC, dọa xong một lượt rồi còn muốn bò ra dọa tiếp.
Giản Du vì không muốn mất mặt nên nhịn xuống một tiếng kêu sợ hãi, cậu lùi lại một bước, đụng vào Lục Thời Niên phía sau, chợt bị hắn nắm lấy bả vai kéo vào trong lòng, mặt cậu dán lên ngực hắn.
"Sợ thì đừng nhìn."
Lục Thời Niên một tay ôm cậu, siết chặt bảo vệ cậu, tay còn lại thì nghiêm túc lục lọi trong rương, con quỷ đứng bên cạnh không ngừng kêu rê.n muốn dọa hắn, hắn lại hoàn toàn không để ý, bình tĩnh thong dong, đến sắc mặt cũng không đổi.
Thỉnh thoảng NPC quỷ lại thả tóc xuống để chặn tầm nhìn, hắn còn tốt bụng giúp nó quấn tóc lên cổ.
NPC: "...."
Đã tìm được chìa khóa.
Bọn họ mở cửa ra, bên ngoài trông y hệt một cái sơn động, chỗ họ đứng chính là cửa động.
Từ cửa động nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy vách đá lởm chởm bên trong, dây leo dài ngoằng, và cả—
Và cả Thời Du lén lút đi theo định xé Đới Lượng Lượng.
Giản Du: "Thời Du cũng là quỷ!"
Lục Thời Niên xoa xoa đầu cậu: "Yên tâm, tôi sẽ không làm loại quỷ đánh lén con người như nó đâu.:
Giản Du: "Anh im đi."
Lục Thời Niên cười rộ lên: "Quỷ không xé được quỷ đâu, nên là giao nó cho em."
Giản Du: "???"
Khóe mắt Thời Du nhận thấy có người đi tới, cậu ta làm bộ làm tịch ngồi xổm xuống khóc thương Lý Thanh ở bên cạnh, bù lù bù loa: "Anh ơi, sao trẻ trung thế này mà chết sớm vầy, là ai làm vậy, em nhất định sẽ báo thù cho anh."
Bóng người đi tới gần, cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy Giản Du lôi theo một tên "quỷ" mặc áo sơ mi dính đầy máu, tóc dài không nhìn rõ mặt.
Thời Du: "Giản Du cậu dắt NPC theo làm gì thế?"
Giản Du mặt không đổi sắc: "Đây là nhiệm vụ."
Thời Du hăng hái: "Nhiệm vụ gì thế?"
Giản Du: "Dắt nó đi 10 phút, làm xong là quỷ sẽ cho manh mối."
Biểu cảm của Thời Du biến đổi: "Cậu dắt nó đi 10 phút rồi á?"
Giản Du: "Chưa, cậu muốn dắt không?"
Thời Du càng chấn động hơn: "Hào phóng vậy sao?"
Giản Du gật gật đầu: "Dắt theo phiền phức lắm, không đi tìm manh mối được, cậu muốn thì tôi nhường cho cậu."
Thời Du gật đầu như gà mổ thóc.
Giản Du giao NPC cho cậu ta, thừa dịp Thời Du còn đang đánh giá NPC một lượt từ trên xuống dưới, NPC không tiếng động duỗi tay tới túm chặt tay cậu ta, chờ đến khi Thời Du phát hiện ra chỗ nào đó không đúng thì Giản Du đã kịp xuống tay rồi.
Thời Du tuyệt vọng nhìn Giản Du thẳng tay xé miếng dán trên lưng mình: "Cái đạo cụ NPC của cậu là gì vậy trời, sao còn có cả kỹ năng kiềm chế?"
"NPC" thả tay cậu ta ra, tháo tóc giả trên đầu mình xuống: "Đính chính, không phải là NPC, mà là nuông chiều."
Thời Du nhìn thấy mặt Lục Thời Niên, lại càng tuyệt vọng hơn: "Hai người hợp tác lừa tôi?"
Lý Thanh giơ ngón tay cái lên, mặt viết to một chữ: Hay!
Tốt rồi, giờ chỉ còn lại mỗi Đới Lượng Lượng thôi.
Hai người mang theo một thân chiến tích vẻ vang đi tiếp về phía trước, qua ba phòng, cho đến khi chỉ còn hai phòng nữa là tới cửa ra, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu nhiệm vụ.
"Cậu là quỷ à?" Lục Thời Niên đứng cách một khoảng, "cẩn thận" hỏi anh ta.
Đới Lượng Lượng giơ hai tay lên: "Thề với trời đất, tui là người đó!"
Lục Thời Niên lại hỏi: "Vậy là cậu giết quỷ rồi à?"
Đới Lượng Lượng lắc đầu: "Tui đi dọc một đường này không gặp ai hết á, thế còn hai người?"
Lục Thời Niên: "Gặp được Lý Thanh đã chết, thuận tay báo thù giúp cậu ta."
Đới Lượng Lượng: "Hai người giết quỷ rồi?"
"Giết em họ tôi." Lục Thời Niên chỉ chỉ Giản Du: "Em ấy giết."
Đới Lượng Lượng: "Không lừa tui đấy chứ?"
Lục Thời Niên: "Không tin thì cậu có thể quay về xem thử?"
Đới Lượng Lượng nghĩ nghĩ: "Vẫn không ổn, chỉ còn có hai cửa thôi, tui không tin hai người!"
Lục Thời Niên và Giản Du cũng không phụ lòng tin của anh ta, cửa thứ hai từ dưới lên rất khó, bọn họ trong vòng 20 phút đã thuận lợi kéo Đới Lượng Lượng qua cửa.
"Đỉnh quá đỉnh quá."
Đới Lượng Lượng cảm kích đến rớt nước mắt: "Ở đây toàn người não to, đây là cảm giác được ôm đùi sao, quá sướng, quá thoải mái, không ngừng khóc nổi!"
"Được rồi, vào cửa cuối cùng thôi."
Lục Thời Niên đi trước, căn phòng rất nhỏ, nối liền với một phòng khác, tuy nhiên ở giữa lại có một hàng rào thép gai làm cửa, bọn họ phải tìm cách loại bỏ nó.
Lục soát toàn bộ rương rồi tủ trong phòng, cuối cùng họ tìm được các mảnh ghép, ghép lại được một bức tranh vẽ lại căn phòng.
Đới Lượng Lượng: "Hơ— này là ý gì? Không phải là ám chỉ chỗ này có mật đạo, bảo chúng ta nhảy xuống chứ?"
"Cậu nghĩ chỗ này có mấy tầng mà đòi nhảy?" Lục Thời Niên nói.
Đới Lượng Lượng: "Thế đây là gì?"
Giản Du chỉ vào bức tranh: "Chắc là đèn."
Ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên cái đèn chùm tối tăm trên đầu.
Đèn treo rất cao, Lục Thời Niên chân dài nhất kiễng lên vươn tay cũng còn cách một khoảng nữa.
Thứ duy nhất có thể dùng để đứng là một cái ghế gỗ cũ nát, cảm giác chỉ cần giẫm lên thôi là nó cũng sẽ vỡ vụn.
Đới Lượng Lượng rê.n rỉ: "Này không phải là làm khó nhau quá à?"
Giản Du quan sát xung quanh, muốn tìm xem còn có cái gì khác có thể dùng không, bên tai bỗng vang lên một tiếng: "Giản ca, giao cho em đó."
"???"
Gì mà giao cho cậu?
Giản Du còn chưa phản ứng kịp, đã bị Lục Thời Niên bế lên, đặt ngồi lên vai hắn.
"Cái đệch?"
"Cái đệt!"
Hai giọng nói chồng chéo lên nhau, câu trước là của bạn học Đới, câu sau là của bạn học Giản.
Mắt Đới Lượng Lượng phát sáng đến mức sắp lòi ra ngoài: "Quả là người hùng ra tay! Có với được không vậy?"
Giản Du nhận ra mình hơi sợ độ cao, nhưng có thể cũng chỉ là cảm giác vậy, cậu không biết có thể tin cái tên này không ném cậu xuống hay không, cậu ôm lấy đầu Lục Thời Niên không dám buông tay.
"Sao anh cứ lên cơn hoài vậy hả!" Cậu giận dữ nói.
Lục Thời Niên cảm khái: "Không phải là hết cách rồi sao, chỉ còn có thể lôi phương án này ra thôi?"
Giản Du: "Không báo trước một câu được sao?!"
Làm cậu sợ chết khiếp, đồ chó!
"Lần sau nhất định sẽ báo." Lục Thời Niên dỗ dành cậu: "Em mau tìm công tắc đi."
Giản Du nghẹn tức lần sờ một lúc ở phía dưới đèn, tìm được một cái nút nhỏ, ấn xuống, lưới sắt rung lên hai tiếng, chậm rãi mở ra.
Đới Lượng Lượng cao hứng phấn khởi: "Mở rồi! Chúng mình thoát được rồi!"
Anh ta không chờ nổi mà lao ra khỏi cửa, đi được hai ba bước thì khựng lại, người như bị đông cứng, đứng bất động tại chỗ, khóc không ra nước mắt: "Đây là cái gì nữa vậy hả?"
Lục Thời Niên thả Giản Du xuống, đi tới ngồi xổm xuống nhìn: "Chất lỏng phi Newton, cậu đi chậm quá, bị kẹt rồi."
Đới Lượng Lượng giơ tay cầu cứu: "Lục ca mau kéo tui lên, tui không rút được chân ra."
Lục Thời Niên: "Cậu xoay người lại đi, tôi kéo cậu lên."
Đới Lượng Lượng nghe lời hắn xoay người lại.
Sau đó là một tiếng "roẹt" đã tai.
Bạn học Tiểu Đới đã bay màu.
Đới Lượng Lượng: "???"
Đới Lượng Lượng: "?????"
Đới Lượng Lượng: "Đù má! Chuyện gì đang xảy ra vậy!!"
Lục Thời Niên chặn họng anh ta: "Cậu chết rồi, im lặng đi."
Đới Lượng Lượng: "...."
Huhuhu con mẹ nhà ông, niềm tin cơ bản giữa người với người đâu rồi?
Lục Thời Niên ôm ngang người Giản Du, giẫm lên mặt hồ vật chất phi Newton.
Giản Du bị hắn ôm như vậy thì cực kì không vui: "Thả xuống, tôi tự đi được!"
"Ngoan nào, trọng lượng của hai người gộp lại không dễ chìm đâu." Lục Thời Niên nói: "Cũng để giày em không bị bẩn nữa."
Ra khỏi cánh cửa kia là sẽ thắng.
Đới Lượng Lượng tựa như đã nhìn được phần thưởng lớn cuối cùng rồi, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Lục Thời Niên và Giản Du cùng dừng lại ở trước cửa.
Hoặc nên nói là Lục Thời Niên giữ Giản Du lại.
Giản Du khó hiểu quay đầu lại: "Làm sao?"
Lục Thời Niên: "Bé Du, người và quỷ cùng thoát ra thì sẽ không có giải thưởng."
Giản Du chậc một tiếng: "Đi mau lên!"
Cậu vừa dứt lời muốn quay người đi, Lục Thời Niên giữ chặt lấy tay cậu, đặt miếng dán của mình vào tay cậu.
"Em đi ra đi."
Lục Thời Niên nhìn cậu, trong mắt tràn ngập ý cười: "Giải thưởng lớn là của em đấy."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua)
"Nhóm trưởng đúng là tàn nhẫn quá đi! Một mình xử trảm hết cả đám người, trải nghiệm chơi lần này quá kém, lần sau phải chơi lại, tôi không tin là sẽ lại thảm như này." Bạch Tiểu Thi nói.
Ra khỏi escape room, trên đường đi ăn cơm, một hàng bảy người nhìn thì có vẻ vui vẻ hài hòa, nhưng thực ra có tới năm người đang lẩm bẩm oán giận.
Đỗ Lan: "Phải đó, nhóm trưởng, Giản Du cũng là người mà, sao cậu lại xé hết mọi người mà không xé cậu ấy?"
Lục Thời Niên đi sau cùng sóng vai cùng Giản Du, lười biếng nói: "Em ấy là bạn cùng phòng của tôi, sao tôi xuống tay được?"
Bạch Tiểu Thi: "À thì ra là bạn cùng phòng à, cậu không nói tôi còn tưởng em ấy là vợ cậu đấy."
Thời Du bật ngón cái: "Hay lắm, có vợ xong không cần em trai nữa, em chết thảm quá mà, tiếc là mọi người không thấy em bị hai kẻ này lừa gạt tình cảm như nào."
Giản Du: "...."
Đới Lượng Lượng: "Tui cũng là bạn cùng phòng mà! Chẳng lẽ tui là bạn cùng phòng nhặt được ngoài thùng rác à, sao lại xé tui!"
Không đúng, Đới Lượng Lượng càng nghĩ càng tức giận: "Lục ca, lúc cuối rõ ràng ông để Giản Du thắng, thế sao không thuận tiện cho tui ra cùng? Ông rõ ràng đã biết tui không phải quỷ, thoát ra cũng không ảnh hưởng Giản Du lấy phần thưởng, sao lại xé tui chứ!"
"Ừ nhỉ." Lục Thời Niên tựa như bây giờ mới nhận ra điều này, cười tủm tỉm xin lỗi anh ta: "Ngại quá bạn học Tiểu Đới, tôi xé nhiều người quá nên quen tay, không kiềm chế được."
Sau đó, hắn quay qua Thời Du: "Nếu lúc đấy tụi anh không xé chú mày thì chú mày cũng không tính xé tụi anh à?"
Thời Du: "Hai người đều biết em là quỷ, nếu anh với em cùng ngả bài, em khẳng định là sẽ không xé anh mà, bọn mình cùng liên thủ, giật giải thưởng không phải là dễ như trở bàn tay à?"
Lục Thời Niên cực kì vô tình: "Mày quá cùi bắp, anh không gánh nổi."
Thời Du giận tím người.
Lý Thanh hừ hừ: "Nhóm trưởng, tôi thấy như vậy chẳng bằng cậu tự mình qua