Chương 110: Núi hoang quỷ dị.
Tang Du nhớ lại quần áo nữ quỷ mặc hình như là đồ cổ đại, lo lắng nói: "Cẩn thận một chút!"
Mục Dung ra hiệu Tang Du đừng lo, vung toả hồn liên quấn lấy cây cổ thụ rộng đến mấy người ôm. Xiềng xích run lắc, sức lực kinh người, nhưng toả hồn liên có tác dụng khắc chế với hết thẩy linh hồn, nữ quỷ cuối cùng cũng bị kéo ra.
Ngay lúc song phương đang giằng co thì dây thừng trên cổ nữ quỷ phát sáng, kéo lại nữ quỷ.
Nữ quỷ không ngừng giãy dụa, lớn tiếng nói: "Ngươi không thể bắt ta! Ta không muốn xuống Địa Ngục, ta là treo cổ chết, không tìm được thế thân thì có là Vô Thường cũng không thể bắt ta đi!!".
Mục Dung không kéo nữa, giương mắt nhìn nữ quỷ đang treo người trên thân cây, cách mặt đất ít nhất năm mét: "Ngươi chết bao lâu rồi?"
"Ta ..ta sinh vào thời Quang Tự năm ba mươi ba, chết lúc mười bảy tuổi."
"....Đại Thanh đã suy vong."
"Ta biết, ta thấy bọn hắn đã cắt hết bím tóc."
"Ngươi đã chết hơn trăm năm, sao không đi đầu thai?"
Mặt nữ quỷ thống khổ, không cam lòng nhìn nhìn Tang Du: "Tóm lại là nếu ta không tìm được thế thân, ngươi không thể bắt ta."
Nữ quỷ dứt lời, thảm thiết hét lên, toả hồn liên tự động mở ra quay lại trên tay Mục Dung, nữ quỷ như bị thứ gì đó dẫn dắt, từng bước đi lại gốc cây kia.
Từ trong tay ả vung ra dây gai, treo ở chỗ trống không.
"Tang Du nhắm mắt lại."
Tang Du che mắt, nữ quỷ đút đầu vào thòng lọng, trôi nổi giữa không trung làm động tác đá ghế, đau đớn vùng vẫy một hồi lâu, hai chân đạp một cái cuối rồi bất động.
Thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, người tự sát không phải là đã xong hết mọi chuyện, mỗi ngày sau khi chết đều sẽ lập lại trình tự đau đớn lúc tự sát, tận cho đến khi tìm được thế thân hoặc là gặp được đại cơ duyên có người siêu độ cho mới thôi.
Cảnh này chính là nữ quỷ ôn lại đau đớn lúc tự sát, thời gian trăm năm chỉ như cái chớp mắt, thương hải tam điền thoáng cái đã qua, ngay cả cái cây nhỏ lúc ả treo cổ giờ đây đã lớn thành đại thụ che nắng che mưa, nhưng ả vẫn như cũ bị giam ở nơi này không được siêu thoát.
Nữ quỷ 'chết' xong, từ trên cây ngã xuống, thống khổ quỳ dưới đất, hai tay ôm lấy cổ không ngừng nôn khan.
Thấy cảnh này, Mục Dung động lòng thương xót: "Ngươi tên gì?"
Thân thể nữ quỷ hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Mục Dung bằng đôi mắt trống rỗng, lắc lắc đầu: "Không nhớ nữa, quá lâu rồi quên rất nhiều thứ."
Mục Dung im lặng, nghe thấy tiếng nói chuyện Tang Du mở mắt nhìn, nhìn thấy vẻ mặt đau thương thống khổ của nữ quỷ, sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt phân nửa.
Nữ quỷ này cũng là người đáng thương, nơi này thâm sơn cùng cốc ít người lui tới, tìm đâu ra thế thân đây?
Xem như có tìm được thì đau khổ này cũng không kết thúc mà chỉ là đổi người gánh chịu thôi.
Nữ quỷ nhìn chằm chằm Tang Du, ánh mắt lại rơi vào mặt dây chuyền của Tang Du, từ bỏ ý niệm trong đầu, ả quỳ dưới chân Mục Dung, khẩn cầu nói: "âm sai đại nhân, tiểu nữ biết sai rồi, nhiều năm như vậy mỗi ngày tiểu nữ đều phải lập lại nỗi đau tự sát này, tiểu nữ nghe nói người tự sát phải xuống Địa Ngục, tiểu nữ không muốn xuống Địa Ngục đâu, nhân gia ngài xin đừng bắt ta, xin ngài cho ta cái chết đi."
Mục Dung đỡ nữ quỷ dậy: "Ngươi bị thiên đạo hạn chế không thể rời khỏi nơi chết, ta cũng không có cách nào giúp ngươi, nhưng ta có quen một vị cao tăng đắc đạo, nếu ngươi có thể buông bỏ chấp niệm thực lòng hối cải, có lẽ ta có thể mời người ấy đến giúp đỡ siêu độ cho ngươi."
Nữ quỷ đại hỉ, dập đầu với Mục Dung, Mục Dung nâng cánh tay nữ quỷ lên: "Đừng làm vậy, tuy ta là âm sai nhưng nhỏ hơn ngươi không chỉ ở bối phận, không nhận nổi đâu, ta hiểu được lý do ngươi gấp gáp tìm thế thân, nhưng cho ta nói nhiều một câu, ngươi đã nếm qua khổ trong đó, thì đừng truyền nỗi đau này cho người khác..."
"Đại nhân! Tiểu nữ tử chưa từng nghĩ đến sẽ hại người, ngài có chỗ không biết, sau khi ta chết hơn mười năm, ngọn núi này vẫn thường hay có người qua lại, ta không muốn hại người nên nhẫn nhục cho bọn họ đi qua, thế nhưng ta thật sự chịu không nổi nữa, đã nhiều năm như vậy mỗi ngày ta đều phải ôn lại đoạn ký ức đó, chết thì không chết được, trốn cũng không xong, đợi đến khi ta muốn tìm thế thân thì nơi này đã thành núi hoang rồi, khi ta còn sống mệnh số đặc biệt, thời gian chết trùng hợp là giờ xấu, cần tìm người có bát tự Thuần Âm Chi Thể* mới có thể thay ta, vừa lúc hai vị đều hợp..."
(Thuần âm chi thể: hay còn gọi là bát tự thuần âm là dạng tứ trụ có cả 4 can âm là: ất, đinh, kỷ, tân, quý. Tí cuối chương mị sẽ trích dẫn thêm cho bạn nào muốn tìm tòi nhá.)
Tang Du và Mục Dung liếc mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà gặp cùng suy nghĩ về một chuyện khác, Mục Dung hằng giọng nói với nữ quỷ: "Ta sẽ hết sức thử một lần, nhưng hiệu quả hay không vẫn còn không biết chắc."
"Ngài có thể dẫn ta đi? Hay ban cho ta cái chết?"
"Ta có thể thử phong ấn hồn thể của ngươi vào trong thân cây, nếu như thành công thì ngươi sẽ không cần phải mỗi ngày đều lập lại lúc tự sát nữa, ta còn chuyện cần làm, chờ làm xong sẽ trở lại cứu ngươi."
"Đa tạ âm sai đại nhân, tiểu nữ tử suốt đời không quên."
"Ngươi vào thân cây đi."
"Vâng."
Mục Dung trở lại nhục thân, lấy ra lá bùa dán lên cây: "Ta không biết cách này có hiệu quả không, vô luận là thành công hay thất bại ngươi cũng phải đáp ứng ta, trong thời gian này không được hại người."
Lá cây xào xạc vang lên, nữ quỷ đồng ý. Hai người sắp xếp hành lý tiếp tục lên đường, A Miêu bị thương nghỉ ngơi trong cổ hoạ, La Như Yên liền chủ động làm người dẫn đường, vừa tu thành thân người không lâu đã đụng trúng Tang Đồng, không có cơ hội du ngoạn như lúc này.
Mặt trời ngã về tây, không khí nóng nực tản đi không ít, nhưng có một vấn đề khác phát sinh: tối nay ngủ chỗ nào???
Ngọn núi này quá lớn, nếu không có La Như Yên chỉ đường, các cô còn tưởng rằng mình đã bị lạc, nhìn nơi nào cũng y như nhau, đi hơn nửa ngày cũng không tìm được cái nhà gỗ kia.
"Yên Yên, trời sắp tối rồi, nhà gỗ ở đâu?"
"Sắp đến rồi, đừng lo, tớ không nhớ nhầm đâu."
Sự thật chứng minh