Chương 116: Chỉ mảnh treo chuông.
Bóng đen lắc lư phát ra tiếng cười cổ quái, giống như cái đường ống bễ nhiều năm không được sửa, chói tai khó ngửi. Mục Dung cảm giác nhiệt độ lại xuống thấp hơn, không khí bị ngưng tụ lại, cô lui lại lui, kéo dài khoảng cách với bóng đen.
Bọn nhỏ ở toà nhà Giai Giai, Tần Hoài An bị tản hồn đều có sự xuất hiện của bóng đen, không biết kẻ đầu têu đó có phải là cùng một người với bóng đen này không.
Lệnh kỳ 'chợt' rút về, bay quanh bóng đen.
"Hôm nay ta thử dùng máu của âm sai thử nghiệm pháp bảo ta mới luyện ra vậy "
Bóng đen phất tay áo, chín cái lệnh kỳ xuất hiện, bay vòng quanh hắn.
"Nữ quỷ bị phong ấn trong cây là ngươi bắt?"
"Không sai."
"Ba mươi năm trước trường tiểu học của xưởng thép bị cháy là ngươi làm?"
"Một kẻ sắp chết hỏi nhiều để làm gì?"
"Trả lời ta!"
"Đáng tiếc, năm đó bị âm sai các ngươi làm hỏng chuyện, nếu không lệnh kỳ này đâu phải mất ba mươi năm mới luyện xong."
"Tần Hoài An cũng là do ngươi tản hồn?"
"Ai?"
Mục Dung tức giận nhìn bóng đen chằm chằm, hắn làm bao nhiêu chuyện xấu, chỉ e bản thân cũng nhớ không nổi.
Bóng đen cười ra tiếng, giễu cợt nói: "Nếu ta là ngươi thì đã lập tức chạy trốn rồi, bây giờ không còn cơ hội đâu!"
Mục Dung sợ hãi, nhún chân lao về phía sau, khoảng cách trước mắt chưa đủ ba mươi centimet, một cái lệnh kỳ sắp đập vào mặt.
Mục Dung cảm nhận được tử khí tản ra từ lệnh kỳ, nhớ đến chỗ cỏ khô chét héo, nếu bị cái lệnh kỳ này đụng trúng, sợ là kết cục cũng giống như vậy.
Cô gấp đả hồn bổng lại, nhưng trong lòng lại phập phồng lo lắng.
Cô chưa phải âm sai chính thức, pháp bảo trên tay cô chỉ có ba phần công lực. Nếu cô không đánh trúng lệnh kỳ, chắc chắn... sẽ gặp nguy hiểm trí mạng!
Mục Dung cắn răng, nâng tốc độ lên tối đa, hồn thể không ngừng xuyên qua cổ thụ, tận cho đến khi không nhìn thấy bóng đen nữa, lệnh kỳ giống như bị thứ gì đó giật lại, từ từ ngừng lại.
Mục Dung muợn cơ hội, nâng hai tay cầm đả hồn bổng, xoay người lấy thế đánh vào lệnh kỳ!
"Rầm" một tiếng, lệnh kỳ bị đánh bay!
Vẻ mặt Mục Dung không chút buông lỏng, xoay người tiếp tục chạy!
Khoảnh khắc ngắn ngủi khi đả hồn bổng đập vào lệnh kỳ, cô loáng thoáng nghe được rất nhiều tiếng rên la của nhân loại, có nam có nữ, có già có trẻ, điểm duy nhất giống nhau của bọn họ là rất đau đớn.
Tiếng rên rỉ tê tâm liệt phế theo đả hồn bổng truyền vào thân thể của Mục Dung, ngoài trừ tiếng thút thít còn có rất nhiều cảm giác tiêu cực của con người.
Phẫn nộ, oán hận, tuyệt vọng, sợ hãi, những loại cảm giác tiêu cực này cuộn trào như lũ quét, đập vào thân thể Mục Dung.
Trong cái nháy mắt, trước mắt cô hiện ra hình ảnh Mục Hải Tuấn đang hành hạ mẹ cô, Đại Hắc vì bảo vệ cô mà nằm trong vũng máu, thậm chí đến cả những khách hàng ngang ngược vô lý từng đến cửa hàng.
Rất nhiều chuyện tưởng chừng đã quên, những chuyện không vui này bởi vì cái tiếp xúc ngắn ngủi lại ào ạt chảy ra!
Cũng may tâm tính cô kiên định, dựa vào ý chí của kiên cường khắc chế chính mình.
Ngay cả chưa đến một chiêu khi giao đấu chính diện này, Mục Dung đã nhận thấy thực lực của mình không thể nào đấu với bóng đen.
Áo bào màu đen bị gió thổi phấp phới, thân hình Mục Dung như mũi tên, biến mất trong rừng sâu.
Bóng đen thu lại lệnh kỳ, hừ một tiếng: "Cửu U Phệ Hồn Kỳ bị khoảng cách hạn chế à? Đúng là thất sách."
Bóng đen run lắc biến hoá, hoá thành một đám Hắc Phong, đuổi theo hướng Mục Dung chạy.
Dưới trạng thái hồn thể, tốc độ tối đa của Mục Dung có thể sánh ngang với xe đua, tốc độ của bóng đen lại càng nhanh hơn Mục Dung, chỉ với mấy hơi thở đã đuổi kịp Mục Dung.
Mục Dung đột nhiên thấy đổi phương hướng, hướng vào chỗ sâu nhất trong rừng.
Tâm tình Mục Dung nặng nề: Thực lực của bóng đen cao thâm khó lường, coi như cô và Tang Đồng liên thủ cũng chưa chắc thắng được, trốn thì không trốn được rồi, vậy thì chỉ còn cách bảo vệ sinh mạng của mọi người, dẫn bóng đen đi càng xa càng tốt.
Bóng đen hình như không nóng lóng giết chết Mục Dung, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định, Mục Dung tăng tốc thì hắn tăng tốc, Mục Dung chậm lại hắn cũng chậm lại, giống như thợ săn đã nắm chắc phần thắng đùa giỡn với con mồi
Cảnh vật xung quanh trở nên hoàn toàn xa lạ Mục Dung mới dừng lại.
Bóng đen phía sau cách không xa chỗ cô: "Chạy tiếp đi, sao lại không chạy nữa?"
Toả hồn liên bay ra, tấn công bóng đen!
"Nhàm chán!"
Thân thể bóng đen như hoà vào màn đêm, 'rầm" một cái, toả hồn liên giống như đập vào bức tường vô hình, bị đẩy ra.
Một tay Mục Dung bấm pháp ấn dùng toả hồn liên công kích bóng đen, tay khác lại cầm bút lông, Mục Dung thừa lúc bóng đen đang giằng co với toả hồn liên, cổ tay khẽ đảo cấp tốc viết lên không trung.
Thời khắc mấu chốt, trong đầu Mục Dung hiện lên rất nhiều phù văn xa lạ, cô không kịp nghĩ nhiều, vẽ hết chúng nó ra.
Bóng đen cách đó không xa thấy vậy liền hăng hái 'A' một tiếng, tiện tay vồ một cái, nắm toả hồn liên trong lòng bàn tay
Toả hồn liên giống như Giao Long bị bóp cổ, ra sức giãy dụa chỉ chốc lát sau liền bất động
Bóng đen kiên nhẫn nhìn Mục Dung hạ bút cuối, buông tay ra, toả hồn liên mệt mỏi rút về sau.
"Đùng" một tiếng, pháp tường toả ra kim quang trang nghiêm, hình thành một cái lồng phòng ngự, vây quanh Mục Dung.
Phù văn giống như có sự sống, chậm rãi chảy