Khi Mục Dung về nhà, Tang Du đang nằm ngủ trên ghế sofa. Tại vì vụ của A Minh mà bận đến nửa đem, sau đó lại phải cùng A Miêu bàn bạc làm sao thẳng thắng với Mục Dung, làm sao phản ứng với Mục Dung, quá sức buồn ngủ, nói nói một hồi lăn ra ngủ quên.
Mục Dung nhìn Tang Du đang có người trên ghế, rồi bay về phòng mình. Cửa phòng mở ra, Mục Dung mặc đồ ngủ, trên tay cầm một cái chăn lông màu vàng nhạt.
"Oaaa, Mục Dung đại nhân thiệt quá sức ôn nhu mà~ người ta cũng muốn được che chở như vậy~~~"
Bởi vì Tang Du có chuyện trong lòng nên ngủ không sâu, lại còn nghe A Miêu cảm thán liền bĩu môi mở mắt.
Mục Dung ở bên cạnh đắp chăn, tóc đén thật xài xẹt qua bả vai, rủ xuống trước mắt nàng. Tang Du ngơ ngác nhìn Mục Dung, không biết đối phương và hồn phách hay thực thể, liền trừng mắt nhìn gì cũng không nói.
"Sao ngủ ở đây?"
"A...ngồi suy nghĩ trên ghế hồi ngủ quên không hay."
"Ngủ ngon không?"
Mục Dung rất ít cười, lúc nói chuyện phiếm cũng là điệu bộ xử lý công việc, vậy mà Tang Du lại cảm thấy mình bị kiểu cán bộ kỳ cựu này đâm vào yếu huyệt.
Nàng lấy cha che nửa mặt: "Rất ngon~"
Mục Dung khẽ cười, đưa tay lên trán ngón tay lùa vào tóc, tiêu sái quẹt một đường, tóc bị rũ xuống đều được vuốt đến sau đầu.
"Á!! Tang Du, cậu mau nhìn. Mục Dung đại nhân không mặc áo ngực!"
Tang Du theo bản năng đảo mắtấtu ngực Mục Dung, sau đó tức thu hồi cái nhìn.
Trừng A Miêu một cái, coi như khiển trách đồ bại hoại này. Ôm chăn bật dậy, mặt hồng hồng.
"Làm sao?"
Tang Du nheo mắt nhìn A Miêu, hai tay nâm lấy góc chăn, làm ra tư thế 'ôm' bao lấy cả người Mục Dung.
Tang Du so với Mục Dung thấp hơn nửa cái đầu, vì không muốn cha bik rớt xuống nên không thể không áp sát thân thể Mục Dung. Khoảng cách hai người gần đến nổi, nàng có thể cảm giác được hơi thở của Mục Dung, từng cái từng cái rơi trên trán nàng. Một Mục Dung luôn luôn trầm tĩnh mắt không gợn sóng giờ đây lại có chút kinh ngạc.
"Tang Du! Cậu vậy mà chiếm tiện nghi của Mục Dung đại nhân!"
Mục Dung giật giật mắt, lạnh nhạt hỏi: "Cô đang làm gì?"
Bản mặt Tang Du lớn như trái banh, đỏ đỏ hồng hồng, náng liếc A Miêu đang cưới xấu xa bối rối trả lời: "Cô...cô không có mặc nội y."
Mục Dung nghe xong giật mình, ánh mắt lại càng kỳ quái.
Tang Du thật muốn cắn lưỡi, cuống cuồng giải thích: "Không phải tôi nói, là A Miêu nói!"
"Á! Trời ơi! Tang Du, cậu bán đứng đồng đội!!"
Vạn lần không nghĩ đến chính là, mất cả một buổi nghĩ cách thẳng thắng, thì cái thẳng thắng của các nàng lại theo cách này. Mục Dung nhìn Tang Du chầm chầm, bả vai họ có, thoát khỏi cái ôm của đối phương, quấn chăn đi vào phòng một đường im lặng.
Mục Dung hắc bào bay ra, A Miêu lại giống y như chuột gặp mèo xoẹt một cái trốn ở góc xa xa.
"Cô nhìn thấy tôi?"
Tang Du gật đầu.
"Trời sinh?"
"Không phải."
Mục tiêu ngồi lên ghế: "Nói vậy là cô và cô ấy biết nhau từ trước?"
Tang Du gật đầu, đem mọi chuyện ra giải thích một lần: "Có lỗi với Mục Dung, lúc hiện ra thân phận của cô tôi và A Miêu cũng không biết tính sao, nói thật thì sợ cô nghĩ bọn tôi có ý đồ xấu, nhưng mà lúc đó linh thể của A Miêu rất bất ổn, chúng tôi lại cần sự trợ giúp của cô...xin lỗi vì không nói thật với cô."
Mục Dung thả lõng: "Không sao, nhưng tôi có một điều kiện."
"Cô cứ nói!"
"Đừng đem chuyện này nói cho ai!"
"Cái này đương nhiên, cô yên tâm!"
"Vậy Tinh kia cô cũng nhìn thấy?"
"Ừm..."
Mục Dung nghe xong sự tình nói: "Chuyện nên dừng ở đây, việc còn lại cứ để tôi và Hách Giải Phóng xử lý, cô đừng nhúng tay vào "
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, cô phải hiểu, mắt âm dương cùng lắm chỉ nhìn thấy nhiều hơn so với người thường. Không có gì tốt cả, may mắn lần này cô gặp là Tinh, nếu thật là quỷ tu thời cũ, kể cả âm dương cách biệt bọn họ vẫn có cách tổn hại đến cô. Con người sẽ có vận khí, lúc dương khí yếu dễ bị linh thể xâm nhập."
Tang Du theo thói quen đưa tay sờ sợi dây chuyền trên cổ, im lặng không nói gì.
Mục Dung thở nhẹ, giọng chậm lại: "Chuyện này cũng không giải quyết nhanh được, cô cũng đi với tôi đến cửa tiệm đi."
"Được..."
Sáng sớm, hai người ăn xong điểm tâm liền gõ cửa phòng 402.
Sắc mặt A Minh càng ngày càng tệ, một mực vẫn ôm hộp nhạc vào lòng. Đứng tại cửa một lúc mới nghiêng ngã tránh người sang bên. Mục Dung vừa vào phòng liền nói: "Giáo cái hộp đấy cho tôi."
A Minh đột nhiên tỉnh táo, lui lại hai bước, ôm chặt hộp nhạc: "Không!"
Mục Dung bước đến trước mặt A Minh, nhìn chằm chắm hắn: "Anh đem mấy thứ này bên người chính là muốn tự xác, chẳng lẽ anh không thấy cơ thể anh các ngày càng kém sao?"
A Minh giật mình, ánh mắt phẫn nộ dùng hết sức đấy Mục Dung ra, hắn gầm lên: "không có khả năng! A Vân sẽ không hại tôi, cô