Năm đốm sáng nghe xong, liền tụ lại một chỗ giống như đang thảo luận gì đó. Chút lát sau ngũ quỷ tản ra, lấy trung tâm làm điểm, sà xuống mặt đất bay mấy vòng. Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng líu ríu.
Cô gái lạnh nhạt nhìn ngũ quỷ di chuyển loạn xạ, không ngoài dự kiến của cô, ngũ quỷ chỉ ra ba hướng khác nhau. Cô hừ lạnh, mở valy lấy ra một chuỗi đồng tiền được chỉ đỏ bện chặt, nhìn tựa thanh kiếm dài chừng một tấc: "Năm con tiểu tinh linh các ngươi dám bịa đặt lung tung ở trước mặt ta thì đừng nói sao biển xanh lại mặn!"
Năm đốm sáng lại tụ vào nhau, líu ríu thương lượng nửa ngày rồi cùng chỉ một hướng.
"Ta muốn vị trí cụ thể! Tang Du ở đâu!"
Năm đốm sáng bay tới bay lui, không muốn cho cô đáp án rõ ràng. Cô híp mắt, lấy kim châm vào ngón giữa tay trái, đem máu bôi lên thân kiếm. Chân giang ra tư thế bộ pháp, tay phải cầm kiếm dựng thẳng trước ngực, trong miệng thì thầm: "Chân đạp Bắc Đẩu Thiên Cương, tay cầm Phục Hi Bát Quái, hoả kiếm trên tay, Ngũ Đế giúp ta trừ yêu diệt ma, cấp cấp như luật lệnh!"
"Đùng" một tiếng, hào quang bao quanh từ chuôi kiếm lên đỉnh kiếm, Ngũ Đến hợp thể với thanh kiếm làm từ đồng tiền, thân kiếm phát ra ánh sáng chói mắt trang nghiêm.
Cô gái vung tay, kiếm chỉ vào ngũ quỷ quát: "Lần này không chuẩn bị tế phẩm, lần sau ta bù lại. Ta cho các ngươi thêm một cơ hội. Tang Du đang ở đâu?"
Ngũ quỷ do dự một lát, cuối cùng ngoan ngoãn tập hợp lại, lượn lờ vẽ chữ trên không trung.
"Sơn..."
"Dương?"
"Thành phố Sơn Dương?!"
Cô gái quay về văn phòng của cục trưởng.
"Không phải nói nghỉ ngơi sao? Sao giờ quay lại?"
"Cục trưởng, tôi muốn dời lại ngày nghỉ, nghe nói ngài chuẩn bị phái tiểu đội đến Đông Bắc xử lý sự vụ, hay là phái tôi đi."
"Được, Tang Đồng cô xử lý chuyện này là thích hợp nhất, cô đồng ý đi thì không gì tốt hơn!"
Tang Đồng mỉm cười: "Cục trưởng quá khen rồi."
"Tôi chính thức ủy nhiệm cô làm đội trưởng tổ hành động lần này, nội dung nhiệm vụ sẽ được gửi qua Chip."
"Cám ơn cục trưởng, bất quá tôi có một yêu cầu."
"Cô nói."
"Lần hành động này tôi không muốn mang người trong cục đi, có thể cấp quyền cho tôi mời người bên ngoài không?"
"Cái này..."
"Cục trưởng xin ngài yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
"Được, cô viết đề xuất yêu cầu đi. Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, chỉ được thành công không được thất bại!"
"Okie!"
"Trong cục đã nói chuyện với người bên đó, mọi thứ sẽ lo chu toàn cho cô."
"Cám ơn Tạ cục trưởng."
~~~~
Chớp mắt một cái, sự kiện hộp âm nhạc đã qua hơn tháng. Mục Dung vẫn như vậy tận lực lãnh đạm với Tang Du, cũng không biết cô có để ý hay không, hoặc giả cô cũng chả để tâm. Tóm lại đối với cô không có chút ảnh hưởng nào.
Nhưng mà A Miêu lại nhìn ra được chỗ không đúng, truy hỏi mấy lần.
Mới đầu Tang Du không muốn nói, nhưng lại không chịu nổi sự ồn ào của cùng tính nhiều chuyện của A Miêu, đành phải nói ra.
A Miêu nghe xong còn nghĩ nàng đang làm kiêu. Nhưng khi nghĩ đến A Vân ở trước mặt nàng hồn tiêu phách tán, vẫn rất khó chịu.
Nàng hiểu rõ Mục Dung trước giờ luôn rất lạnh nhạt với vấn đế này, nhưng Hách Giải Phóng từng nói, hồn tiêu phách tán là vĩnh viễn kết thúc, chẳng lẽ không đáng để giúp sao?
Hôm trước, A Minh có ghé qua một lần. Hắn nói muốn bán nhà, đem tro cốt A Vân đi đến những nơi bọn họ từng muốn đi, sau đó chọn một chỗ an cư, không trở về nữa. Trước khi đi còn cố ý ghé qua để cảm ơn Tang Du và Mục Dung đã giúp đỡ.
Phòng 402 treo bán ở web 88, A Minh dọn đi rồi.
Tang Du mỗi ngày đều đi đến cửa hàng vàng mã cùng Mục Dung, không hay không biết đã thành thói quen. Thế thân nữ quỷ vẫn còn ở trong tiệm, Mục Dung mỗi ngày đều chép một phần liên hoa tâm kinh đốt cho ả, nhưng không có hiệu quả...
Hôm trước thành phố Sơn Dương đón đợt tuyết rơi đầu tiên, Mục Dung cũng không đạp xe nữa, hai người mỗi ngày đều đi bộ đến tiệm. Có lẽ người duy nhất không vui chính là chủ quán bán đồ ăn sáng. Từ khi Tang Du đến ở, Mục Dung không có ăn sáng bên ngoài.
Tang Du nuốt bánh bao nhỏ xuống, thoáng nhìn điện thoại nói: "Mục Dung! Thành phố Sơn Dương hôm này nhiệt độ xuống thấp lắm. Âm mười lăm độ lận!"
Mục Dung ngước mắt nhìn Tang Du chậm rãi nói: "Vậy à, vậy chút cô mặc dầy chút."
A Miêu nghe xong ha hả cười, cô phát hiện ra kênh đối thoại của hai người này quá sức lệch sóng. Tang Du đỏ mặt trừng A Miêu một cái, đột nhiên ngoài cửa có cái đầu thò vào.
A Miêu lập tức xù lông, giống như mèo mẹ bị xâm nhập lãnh địa, cô bay tới cửa chóng nạnh chỉ vào mũi