Chương 205: Phát hiện Địa Cung.
Tang Đồng và Tô Tứ Phương bay đến Miêu trại, Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực: "Đồng sư tỷ, Tứ Phương đi trước."
Dứt lời liền hoá thành một vệt bạch quang dùng tốc độ nhanh nhất bay tới sau núi.
Tang Đồng ở trên nhà gỗ lại chậm chạp không muốn vào, cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Tang Du đi ra chào đón, sau đó đáy mắt chờ mong hỏi mình: chị, Mục Dung đâu rồi?
"Cái người không biết gánh trách nhiệm này, cô nhảy xuống Vong Xuyên còn Tang Du thì sao đây hả? Luôn có một đứa ngốc toàn tâm toàn ý yêu thương cô, cô có biết cô đối với nó quan trọng ra sao không!!"
Tang Đồng đi vào phòng nhìn thấy Hoa Vân Nguyệt đã tỉnh liền nhíu nhíu mày, người nọ chỉ cười nhạt một tiếng không nói gì.
Tang Đồng thấy Tô Tứ Phương đã về trước một bước, nhưng lại duy trì bộ dạng 'nhập định', cô tức giận nghiến răng: mấy người được lắm! Rất biết cách làm người ha!
Tang Du thoáng nhìn ra cửa: "Chị, Mục Dung....và tiểu Phương đại sư đâu?"
Tang Đồng trở về nhục thân xoa xoa cổ, một cuớc đạp lên lưng Tô Tứ Phương làm nàng ngã xuống giường
Tô Tứ Phương phối hợp mở mắt, lảo đảo đứng dậy.
"Phía dưới xảy ra chút chuyện, có số lượng lớn âm hồn xông vào Phong Đô nhân lực không đủ nên Mục Dung ở lại giúp."
"A...chị ấy vẫn khoẻ chứ ạ?"
Tang Đồng giả bộ trấn định, cười nói: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Không có, em sợ chuyện của dì làm chị ấy khó chịu."
"Mặc dù tình duyên mẹ con đời này của họ đã mất, nhưng đối với họ mà nói có lẽ đây là một chuyện tốt. Dù sao có thể lại làm người tốt hơn ở Thiết Vi Sơn chịu khổ mà, đây cũng là tâm nguyện nhiều năm của Mục Dung, cô ấy sẽ nghĩ thông sớm thôi."
Tang Đồng nói với Hoa Vân Nguyệt: "Thế nào, cô đã có quyết định chưa? Có chịu dời đi không?"
Hoa Vân Nguyệt buồn cười nhìn Tang Đồng: Mình vừa mới tỉnh lại thôi mà? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà làm người này đại loạn trong lòng thế kia?
"Hay là cô cùng tôi đi hỏi một chút đi."
"Đi."
Tang Đồng như được đại xá, đạo bào cũng không đổi nhảy xuống giường, xông tới cửa.
...
Hai người sóng vai đi trên đường đất, Hoa Vân Nguyệt quay đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì"
"Không có gì."
"Trên đường cô đã thở dài mười lần, không giống cô."
Tang Đồng dừng bước chân, chậm rãi dừng lại, thất thần nhìn khói bếp lượn lờ xa xa.
"Yên tâm, tôi chưa nói gì."
"Cám ơn."
...
"Mục Dung sắp chết."
Hoa Vân Nguyệt có chút ngoài ý muốn: "Vừa rồi đi Địa Phủ là xử lý chuyện này?"
"Ừm, lần này tôi thật không còn cách nào."
"Cô lo cho em cô không tiếp nhận nổi?"
"Sao cô biết?!"
"Thời điểm em gái cô nhìn Mục Dung không giống như nhìn cô, ngược lại Mục Dung lúc nhìn em cô ánh mắt rất bình thản."
"Cô không hiểu đâu, Mục Dung...aiz~"
"Không phải cô ấy là Âm sai sao? Linh hồn làm sao xảy ra chuyện lớn được?"
"Cô ấy bị Hắc Bạch Vô Thường ép nhảy xuống dòng Vong Xuyên."
Hoa Vân Nguyệt trầm mặc một lúc, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy chuyện này cô không nên giấu Tang Du."
Tang Đồng chua xót trong lòng: "Tám tuổi Du nhi đã thành cô nhi, sau tai nạn khai mở mắt âm dương thường xuyên gặp ác mộng, thế nhưng đứa nhỏ này nhu thuận đến làm đau lòng người, nó giấu bi thương vào đáy lòng dùng sự dịu dàng đối với tất cả mọi người. Từ nhỏ tôi đã thề sẽ chữa lành đôi mắt cho nó, để nó có một cuộc sống bình thường. Tôi thi vào học viện Thần Học hữu duyên gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt, nhiều năm qua tôi luôn tìm kiếm cách chữa trị đôi mắt cho nó. Đợi đến khi tôi có cơ hội về thăm nhà thì Du nhi lại bị mẹ tôi ép cho có nhà không thể về, một mình đi tới Đông Bắc."
Tang Đồng châm thuốc lá, Hoa Vân Nguyệt chỉ chỉ ven đường thoáng mát, hai người ngồi trên băng ghế đá.
Có Hoa Vân Nguyệt ở đây người đi đường toàn đi vòng, vô tình cho hai người nguyên cái sân bãi để nói chuyện.
"Lúc tôi phát hiện Tang Du ở cùng một âm sai thì rất tức giận! Nhung mà thông qua quan sát tới phát hiện Mục Dung có thiên phú cao vô cùng, nếu không phải Địa Phủ đã giành người trước thì cô ấy nhất định sẽ được cục chiêu mộ, vì vậy tôi không lập tức tách hai đứa ra, mượn cơ hội làm hàng xóm quan sát Mục Dung, nếu như có thể dưỡng Mục Dung làm người thay thế tôi, thì dựa theo luật trong cục tôi sẽ được về hưu, dẫn em gái cùng về nhà."
Tang Đồng cười khẽ: "Hèn hạ đúng không? Đây là lý do ban đầu tôi tiếp cận với Mục Dung, chẳng qua tôi muốn nhốt cô ấy lại, lấy lại tự do của bản thân."
Hoa Vân Nguyệt không bình luận chuyện này, nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao"
"Sau đó Du nhi có tình cảm với Mục Dung, dựa vào những lần cùng làm nhiệm vụ, ấn tượng của tôi về Mục Dung thay đổi rất nhiều, người này bình thường không nói nhiều, theo trường phái hành động, lòng có chính nghĩa, có kiên trì, lại biết mềm cứng khi xử sự, trong lúc vô tình tôi đã xem cô ấy như bạn bè, chiến hữu, cũng bỏ đi ý nghĩ kéo cô ấy vào cục."
Có lẽ Tang Đồng cảm thấy lần này Mục Dung không quay về nữa nên trong lòng tuông ra cảm giác mất mát vô cùng.
Nhưng cô chỉ im lặng hút thuốc. Hoa Vân Nguyệt vỗ vỗ bả vai Tang Đồng, suy nghĩ một chút rồi thận trọng nói: "Nếu cô ấy vẫn còn thở, tôi có thể thử triệu hồi hồn phách của cô ấy, nhưng tôi cũng không dám chắc chắn."
Tang Đồng đang uể oải lập tức chấn động: "Thật?!"
"Tôi không chắc, chỉ sợ làm em gái cô thêm thất vọng."
"Thử một lần cũng được, cho dù chỉ có một chút hi vọng cũng được! Trước chúng ta đừng nói với Tang Du!"
"Được."
Hai người đi tới nhà trại trưởng, trại trưởng nói: trải qua thương lượng, Hoa miêu và Bạch miêu đồng ý dời đi, nhưng từ bữa đó không