Chương 216: Trọng trách Đại Vu.
Tang Đồng hốt hoảng, muốn kéo Mục Dung ra nhưng đã không còn kịp nữa.
Rắn Trường Xuân mở ra răng độc sắc bén, đánh trực tiếp vào mắt Mục Dung.
Mục Dung không sợ hãi, hai chân đứng vững vàng, hai tay giang rộng đứng chắn trước mặt Tang Đồng.
Không thể bảo vệ Tang Du là hối hận cả đời của cô, nên bây giờ cô tuyệt đối không để Tang Đồng xảy ra nguy hiểm!
"Đinh đinh đang đang!"
Tiêng chuông vang lên, 'vèo' một tiếng Tang Đồng và Mục Dung bị gió cuốn lên, bóng đen từ đâu lẻn đến trước mặt hai người!
Mục Dung hoa mắt, thừa dịp có khoảng cách Tang Đồng đưa tay đẩy cô ra, lúc này mới thấy có một người phụ nữ đang ngồi trước mắt.
Tiếng giòn vang truyền ra, Hoa Phong Tuyết nắm lấy rắn Trường Xuân, há miệng nhai ngon lành...
Những con cổ chưa kịp xông tới kia khi nhìn thấy Hoa Phong Tuyết thì lập tức tứ tán khắp nơi.
Lại một tiếng chuông vang lên, Hoa Phong Tuyết chậm rãi xoay người
Tựa như năm tháng không để lại dấu vết gì trên người phụ nữ này, đã ngoài năm mươi lại như thiếu nữ, mỹ lệ không gì sánh bằng.
Chẳng qua không biết vì sao tóc bà toàn một màu trắng, không một sợi tóc đen.
Quanh miệng bà dính dịch nhờn màu đen, bên miệng còn ngậm gần một nửa con rắn Trường Xuân, nhìn qua mười phần Khiếp người.
Thấy vậy, Tang Đồng lại hỏi: "Cô thật sự biến sư phụ cô thành cổ?"
Hoa Vân Nguyệt thở dài: "Chuyện này về giải thích sau, được không?"
Đạo gia xem trọng tôn sư trọng đạo, bất kể nguyên nhân gì mà đối xử với sư phụ như vậy, Tang Đồng đều không thể chấp nhận được.
Trên mặt Hắc bà cảm xúc phức tạp, vừa khiếp sợ vừa vui mừng làm người ta không hiểu nổi.
Bà rút lên quải trượng, tập tễnh bước đi, nói: "Quả nhiên là đồ đệ tốt của Hoa lão quỷ, trò giỏi hơn thấy rồi! Lòng dạ hiểm độc còn gấp trăm lần sư phụ ngươi!"
Hoa Vân Nguyệt ánh mắt hung độc: "Chuyện của Hoa gia không tới lượt ngoại nhân như bà xen vào."
"Ha ha ha, tốt, tốt lắm! Hoa lão quỷ dạy ra một hảo đồ đệ, tốt!"
Hắc bà si mê nhìn Hoa Phong Tuyết: "Nói, hôm nay người đến có ý đồ gì?"
"Hắc bà, khoáng thế ma vật Bất Hoán Thi sắp xuất thế, chú ngốc chết ngài cũng nhìn thấy, chuyện người thủ thôn tuyệt đối không phải gạt người. Trại này là nơi gần với nó nhất, nó xuất thế sẽ cần số lượng lớn máu tươi, tộc Hắc Miêu đứng mũi chịu sào, ngài là Đại Vu nhất tộc Hắc Miêu, Vân Nguyệt xin lão nhân gia ngài ra tay giúp đỡ!"
Hắc bà thở dài mấy hơi: "Ta thân Đại Vu nhất tộc Cửu Lê, tuyệt đối không thể nào hợp tác với hậu nhân Hoàng Đế, lão bà ta cũng không phải bất thông tình lý, nói ra ý đồ của ngươi đi."
Hoa Vân Nguyệt cẩn thận kéo Tang Đồng và Mục Dung ra sau lưng, sử dụng cổ trong người bảo vệ hai người: "Tôi chỉ muốn mượn một thứ của ngài."
"Nói xem."
"Tôi muốn cổ Trường Xuân của ngài."
Lời vừa dứt, không gian như chết lặng.
Hắc bà bà dùng ánh mắt già nua vẩn đục nhìn chằm chằm Hoa Vân Nguyệt, nói từng chữ: "ngươi biết cổ Trường Xuân là gì không?"
"Đương nhiên biết, là bản mệnh cổ của ngài."
"Hừ, vậy ngươi có biết bản mệnh cổ đối với cổ bà quan trọng thế nào không?"
"Tất nhiên, sự phụ đã dạy Vân Nguyệt không dám quên: nếu bản mệnh cổ bị lấy ra, nhẹ thì đại thương nguyên khí, nặng thì hao tổn thọ nguyên; nếu bản mệnh cổ không diệt hết thọ nguyên thì sẽ đại giảm tu vi, không thể tiếp tục ở đỉnh cảnh giới."
"Nếu vậy tại sao lão bà ta phải cho ngươi?"
Mục Dung và Tang Đồng không hẹn mà cùng nín thở, yêu cầu của Hoa Vân Nguyệt đúng là ngoài sức tưởng tượng, Hắc bà không động thủ đúng là đã vô cùng nhân từ, đối với thứ quan trọng như vậy đổi lại là bất kỳ ai cũng không cách nào chấp nhận.
Hoa Vân Nguyệt trầm mặc một lúc, rất cung kính khom người: "Xin Hắc bà giúp đỡ.",
"Nếu ta nói không cho?"
"Vậy chỉ còn cách giết người đoạt cổ."
Sự việc diễn biến làm Mục Dung và Tang Đồng không hiểu được, hai người đứng hai bên trái phải kinh ngạc nhìn Hoa Vân Nguyệt.
Trên mặt Hoa Vân Nguyệt không chút gợn sóng, ánh mắt kiên định lẫn thành khẩn nhìn chằm chằm Hắc bà
Không biết qua bao lâu, lại phát sinh chuyện hai người không nghĩ tới.
"Hoa nha đầu, ngươi lại đây."
Tang Đồng và Mục Dung liếc nhìn nhau, thực sự quá mức không thể tưởng tượng.
Hoa Vân Nguyệt thở nhẹ một hơi, thẳng người, vẻ mặt đau thương.
Quá trình lấy cổ lên tới ba tiếng, tiếng kêu thảm cuồng loạn của Hắc bà thỉnh thoảng lại vang lên, làm người nghe sinh lòng thương xót, trong lúc đó các loại cổ vật tựa như nổi điên lít nha lít nhít chạy đến phòng Hắc bà, tràng diện hùng vĩ vô cùng.
Ánh chiều tà le lói, Hoa Vân Nguyệt đi ra.
Hai tay cô nâng một bình gốm đen nhánh, khuỷu tay treo quải trượng, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt tịch liêu, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của 'người chiến thắng'.
Khoảng cách ba người còn khoảng mấy chục bước chân, Hoa Vân Nguyệt đột nhiên ngừng lại, xoay người đặt bình gốm và quải trượng xuống đất, cung kính quỳ trên đất trang trọng dập đầu ba cái, sau đó nâng tay áo lau trên mặt một cái, mới quay lại.
"Kêu người tới khiêng quan tài, chúng ta quay về."
Tang Đồng nhịn không được hỏi: "Hắc bà bà sao rồi?"
"Lão nhân gia tuổi tác đã cao, đều dựa vào Trường Xuân cổ nuôi trong người, bị tôi ép lấy ra rồi nhiều lắm cũng chỉ còn sống được ba ngày.",
Hai người Tang - Mục nhất thời nghẹn lời, Hoa Vân Nguyệt lại nói: "Hai người lên máy bay trước đi, tôi vào