Chương 228: Viện binh đến giúp.
"Tiếu Nguyệt tiểu thư, nơi này nguy hiểm, hay là ..."
"Không cần nhiều lời, ta sẽ cùng các ngươi chiến đấu đến giây phút cuối cùng."
Tiếu Nguyệt đứng bên cạnh Mục Dung, ngẩng đầu nhìn bầu trời
Hoa Vân Nguyệt đi tới gần quan tài của Hoa Phong Tuyết, sờ nhẹ lên đó: "Sư phụ, nhiều năm như vậy đồ nhi vẫn không hiểu tại sao ngài lại si mê luyện chế Kim Tằm Cổ, thậm chí không tiếc tính mạng của mình, bây giờ đồ nhi đã hiểu. Có phải ngài đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay không? Vậy nên ngài mới tận lận làm tròn trách nhiệm Đại Vu?"
Đại Vu Hắc Miêu phụ trách bảo vệ an toàn của tất cả tộc nhân, không được rời khỏi làng nửa bước
Hoa Phong Tuyết đã từng cầm trượng Đại Vu trên tay, sau đó được cục xử lý sự kiện đặc biệt chiêu mộ, "phản bội" làng trại và tộc Hắc Miêu, vị trị Đại Vu mới giao cho Hắc bà.
Đương nhiên Hoa Vân Nguyệt cũng mới biết chuyện này, thời điểm Hắc bà giao thủ trượng Đại Vu cho cô, cũng nói rõ ràng những chuyện liên quan đến lạc ấn tinh thần cho Hoa Vân Nguyệt biết.
Tận khi đó cô mới biết, tại sao Hắc bà có thể thống khoái hi sinh tính mệnh của mình, lấy bản mệnh cổ Trường Xuân giao cho cô hoàn thành Kim Tằm Cổ.
Đại Vu có một trọng trách, là phò trợ Thánh Nữ Hắc Miêu xuất thế.
Hoa Vân Nguyệt chậm rãi kéo nắp quan tài, chuyện cũ từng màn hiện lên trước mắt.
Cô là đứa trẻ bị vứt bỏ được sư phụ thu dưỡng. Hoa Phong Tuyết là người thân duy nhất của cô, là sư phụ cũng là mẹ
Bởi vì sư phụ từng là 'người phản bội', nên khi Hoa Vân Nguyệt lúc nhỏ rất hay bị người khác nhìn ngó, tận cho đến một ngày, sư phụ đặt Ngân Tằm Cổ vào cơ thể cô, mọi việc cũng từ đó dần dần thay đổi.
Hắc miêu là hậu nhân Cửu Lê, cổ là tín ngưỡng của toàn bộ Miêu đồ.
Nhờ vào Ngân Tằm Cổ mạnh mẽ, người trong thôn không dám mặt nặng mày nhẹ với cô.
Quan tài mở ra, Hoa Phong Tuyết an tĩnh nằm bên trong.
Mái tóc búi lên, hai gò mà hồng nhuận, y như đang ngủ say
Hoa Vân Nguyệt tự cắn tay mình, lấy máu bôi lên môi Hoa Phong Tuyết, người nọ bỗng mở mắt ngồi bật dậy.
Dương Tống Nô đang lơ lửng giữa không trung cũng phát hiện ra dị thường, của đầu nhìn xuống
Hoa Vân Nguyệt cắn răng, dù luyện thành nhưng Kim Tằm Cổ không hoàn mỹ.
Nguyên nhân chính là bản mệnh Ngân Tằm Cổ trong người cô
Kim Tằm Cổ là cổ vật chí cao vô thường, áp chế tất cả các cổ vật trong thiên hạ, cũng may bản mệnh cổ của Hoa Vân Nguyệt là song sinh cổ với Hoa Phong Tuyết, có chút liên quan nên Kim Tằm Cổ thủ hạ lưu tình.
Dù là thế thì Hoa Vẫn Nguyệt vẫn rất khó chịu, nhất định phải phân ra một chút tinh thần chống lại sự áp chế tiên thiên này.
Khuyết điểm thứ hai chính là: Thần cấp cổ vật như Kim Tằm Cổ vốn có thể tương liên với chủ, chủ nhân chỉ cần chỉ huy bằng tinh thần là được.
Nhưng bởi vì bản mệnh cổ của Hoa Vân Nguyệt vẫn còn, nên cô và Kim Tằm Cổ không thể lập thành kết nối, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy, lấy máu chủ nhân thức tỉnh Kim Tằm Cổ, rồi dùng Kim Linh điều khiển.
Dương Tống Nô thấy quạ đen lại sắp mất khống chế, thu lại hắc khí chậm rãi hạ xuống.
Tiếu Nguyệt chắn trước người Mục Dung: "Cẩn thận."
"Đing đing đing" Hoa Vân Nguyệt lắc Kim Linh, Hoa Phong Tuyết bỗng nhiên từ trong quan tài nhảy ra, nhìn chằm chằm Dương Tống Nô cách đó không xa.
Mục Dung cúi đầu nhìn kiếm Ngũ Đế, tự hỏi nếu là đạo trưởng Mao Tiểu Phương thì sẽ làm thế nào, lại nhìn lão huyết cao bên tay khác, quỷ thần xui khiến cô lấy lão huyết cao bôi lên thân kiếm.
"Đoàng" một tiếng kiếm Ngũ Đế bắn ra kim sắc nặng nè, Mục Dung mừng rỡ: "Được rồi."
Dương Tống Nô siết chặt nắm đấm: "Kim Tằm Cổ đúng là bị các người luyện được."
Hắc ảnh hiện lên, Hoa Phong Tuyết dùng tốc đó ánh sáng vọt tới trước mặt Dương Tống Nô, trong một lần hít thở hai bên đã giao đấu mười mấy chiêu!
Chiêu thức của Dương Tống Nô xuất quỷ nhập thần, lại ỷ vào có cơ thể vạn chủng bất xâm nên không chút sợ hãi, Hoa Phong Tuyết tuy đường lối không có kết cấu rõ ràng, nhưng mỗi một chiêu đều công kích vào nơi hiểm.
Hoa Phong Tuyết không câu nệ hình thức, lập tức nhào lên táp vào cần cổ của Dương Tống Nô.
Dương Tống Nô tuy có hơi chật vật nhưng vẫn hoá giải từng nguy cơ một, tiếng quyết đấu của cả hai vang lên đinh tai nhức óc, Mục Dung đau đớn bịt chặt hai tai.
Loại âm thanh va chạm này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, hai bên hừng hực khí thế chiến đấu, chiêu thức đại khai đại hợp nhanh đến nhìn không rõ.
Trong lòng Mục Dung có nghi hoặc, đều nói Kim Tằm Cổ là khắc tinh của Bất Hoán Thi, vì sao hai người đấu lâu như vậy mà cô lại không nhìn ra sự khắc chế??
Quả thật, uy lực của Kim Tằm Cổ không thể khinh thường, ở gần đã có thể nhìn thấy lực chiến này còn mạnh hơn cả đạo trưởng Mao Tiểu Phương, nhưng mà tại sao cô lại không thấy một chút phấn thắng nào?
Hay là phải như trong phim truyền hình, hai bên phải đại chiến ít nhất ba trăm hiệp mới có thể phân thắng bại?
Nhưng Mục Dung cảm thấy không khoa trương như vậy, Bất Hoán Thi có trí tuệ như người bình thường, còn Kim Tằm Cổ thì cần Hoa Vân Nguyệt khống chế.
Có khi nào Dương Tống Nô sẽ bắt được điểm yếu, bắt giặt phải bắt vua trước không?
Mồ hôi lạnh chảy xuống, Mục Dung khẽ nói với Tiếu Nguyệt: "Tiếu Nguyệt tiểu thư, tôi thấy hai bên khó phân thắng bại, Bất Hoán Thi có được trí tuệ như nhân loại, tôi sợ hắn sẽ tập kích Vân Nguyệt, hay là cô qua đó hộ pháp cho cô ấy