Màn hình điện thoại Tang Đồng vang lên, không hiện số gọi. Cô vội vàng bước đến ban công tiếp máy. Bên kia điện thoại một màn gào thét: "Tang Đồng, cô lợi dụng khoa thông tin trong cục à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả, không được lấy tư quyền xâm phạm đời tư của công nhân! Đừng quên trong cục phái cô đến Đông Bắc là để làm nhiệm vụ! Cục chúng ta phải tuyệt đối bảo mật biết chưa, lộ ra thông tin gì cô xem tôi dùng cách nào xử cô!"
Tang Đồng im lặng nghe bên kia gào thét, trầm ngâm một lát, cân nhắc một chút, phun ra bốn chữ: "Đại niệm lực giả."
(Người có niệm lực lớn ý)
Bên kia điện thoại lập tức im bật, thật lâu sau mới mở miêng, không còn la hét.
...
"Việc có chút phức tạp, người ta với dưới kia có dây mơ rễ má."
....
"Vâng, hôm nay tôi xuống dưới một chuyến rồi, nhưng không thu hoạch được gì."
...
""Có câu nói này của cục trưởng tôi yên tâm rồi."
....
"Tôi sẽ cố gắng, cúp đây."
Tang Đồng thấy Mục Dung trở về, nhẹ tắt điện thoại. Mục Dung cũng nhìn thấy Tang Đồng trên ban công, hai người nhìn nhau, ai về phòng nấy.
Cứ như vậy ba tháng thoi đưa, còn mười mấy ngày nữa là đến cuối năm âm lịch, thạch cao ở chân Tang Đồng cũng đã bóc ra, mắt Mục Dung đã hồi phục. Trung tâm Giai Giai khai trương lại lần nữa, làm theo chỉ thị của Tang Đồng, thác nước và hòn non bộ dời vào đại sảnh tầng một, buôn bán theo thời gian cũng tốt hơn.
Âm thanh cao gót lầu sáu cũng biến mất, tin nóng ngày trước 'Trung tâm Giai Giai có quỷ' cũng được đội quản lý đè ép xuống, Tôn quản lý tự đứng ra bác bỏ tin đồn, nói là đường ống nước bị rò rỉ, hiện đã tu sửa toàn bộ đường ống trong toà nhà, những khách hàng phàn nàn cũng được bồi thường một khoản nhất định, dân chúng liền quên đi.
Tang Đồng cũng nhận được rất nhiều thù lao, mua đứt 402 đối diện, bởi vì đang sửa chữa nên tạm ở nhà Mục Dung. Mục Dung cũng không để ý nhiều, giống như ngày trước Tang Du đến, không bởi vì có thêm một người mà thay đổi tiết tấu cuộc sống của cô.
Khoản thời gian mắt không thấy được, ban ngày cô ở nhà xếp kim nguyên bảo, buổi tối xuất hồn làm Câu hồn sứ giả.
Về phần nữ quỷ 'cọc cọc cọc'. Tang Đồng không thể giải quyết nổi, nguyên nhân chính là, nữ quỷ kia hình như hồn phách bị thương, cho dù cứu ả từ trong cấm chú ra, ả chỉ nói đúng một câu: "A Úc , A Úc...."
Tang Đồng dùng hết thủ đoạn nhưng không chút tiến triển. Dạng hung hồn này cũng không thể nào cứ vác theo bên người, hoặc là đánh tan ả hoặc là bỏ vào hộp chôn xuống đất, nhưng lựa chọn vế sau không phải biện pháp tốt nhất, nếu có người đào lên phá vỡ cấm chú trọng hộp, sợ là sẽ lại thêm phiền phức.
Cô bó tay, đành xin Mục Dung giúp đỡ, đối phương lạnh lùng từ chối: "Nữ quỷ này oán khí quá nặng, không thuộc phạm vi câu hồn của tôi, lực bất tòng tâm."
Nói xong Mục Dung lại cúi đầu xếp kim nguyên bảo. Tang Đồng và Mục Dung ngồi ở hai đầu ghế sofa chữ U, mặt đối mặt, Tang Du ngồi giữa hai người, cảm nhận được một băng một hoả dâng lên trong không khí, hai chân co lên, để giá vẽ lên mặt. Chốc chốc lại nhìn trộm Mục Dung, nâng bút vẽ thêm vài chỗ.
Phác hoạ cơ bản cuối cùng xong, là vẽ Mục Dung. Tóc đuôi ngựa gọn gàng, tấm lưng ưu nhã thẳng tấp, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt không gợn sóng.
Ánh nắng vấy lên mặt cô, lại không hoà tan được hàn ý trên mặt. Tang Du nhìn bức tranh, duỗi ngón tay miết nhẹ lên đôi môi thật mỏng trong tranh. Mục Dung đưa tay cầm lên ly nước, Tang Du 'xoẹt' một cái đóng lại bức tranh, mang dép lê trở về phòng.
Nàng ngồi xổm trước tủ, ngăn kéo phía dưới cùng, một xấp dày thật dày tranh vẽ, mỗi một tấm đều là Mục Dung. Nàng đem bức mới về xong để vào trong, đặt giá vẽ lên trên giấu đi sấp tranh. Tang Du sờ sờ mặt, nghĩ: Về sau nếu không có cơm ăn, chắc nên sống bằng ghề hoạ sĩ vẽ truyện tranh, tác phẩm đầu tiền sẽ gọi là <Bạn cùng phòng của tôi là Tử Thần>. Nhân vật chính đương nhiên là Mục Dung rồ~ nhưng phải chỉnh sửa nhan sắc của cô ấy một chút.
Còn nữ chính thì.......
Tang Du đóng tủ, nhào lên giường, giấu mặt vào gối. Trong phòng khách Tang Đồng càng nhìn Mục Dung lại càng sinh khí, nắm lấy điện bấm số.
Âm thanh tít tít vang lên hơn chục lần đối phương mới bắt máy.
"Tô Tứ Phương, mấy người đến đâu rồi?"
"Sắp rồi, đừng vội."
"Ba tháng rưỡi trước tôi gọi cho mấy người, mấy người nói với tôi, ngày mai sẽ đi, đi hơn ba tháng rưỡi...nếu tôi cần đi đẻ, thì chắc đẻ được ba lứa rồi đó!"
"Yên tâm, đừng vội, sẽ nhanh tới mà."
"Tô Tứ Phương, có thể nói tôi biết mấy người đi bằng cái gì tới không?"
"Đi bộ."
"????? Lập lại lần nữa xem."
"Đi bộ."
"Từ Tây Tạng?"
"Ừm."
"Đi đến Đông Bắc?"
"Ừm."
....
"Năm nay tôi sẽ nhìn thấy mấy người chứ?"
"Chỉ sợ không được, phải mất thêm một thời gian."
"Rồi giờ mấy người ở đâu?"
Bên kia điện thoại im lặng, cố lắng nghe có thể nghe ra được âm thanh hỏi đường: "Thí chủ cho hỏi, đây là nơi nào?"
Tang Đồng: ????
"Sắp đến Đại Nguyên."
Tang Đồng nhắm mắt, đôi