Tác giả có lời muốn nói: chương này chỉ là tác giả bịa ra, xin đừng làm theo theo mọi hình thức. Đừng đem máu chính mình làm chuyện tào lao, cũng đừng niệm loại khẩu quyết vô dụng này, cám ơn.
Mục Dung và Hách Giải Phóng đi vào phòng 403, Tô Tứ Phương ngồi giữa phòng khách mở mắt: "A Di Đà Phật."
"Nhà cô lại nuôi thêm tiểu hoà thượng à?"
"Bạn của Tang Đồng."
"A~ ủa nhưng sao lại là nữ? Ni cô hả?"
Mục Dung lườm liếc Hách Giải Phóng: "Người ta thấy được chúng ta đấy."
Hách Giải Phóng cười ha ha, chủ động chào hỏi Tô Tứ Phương. Nàng chấp tay trước ngực, gật đầu đáp lễ, kêu lên: "Sư tỷ, có người tìm chị."
Hách Giải Phóng ở bên tai Mục Dung nhỏ giọng nói: "Ni cô này không đơn giản nha~"
Mục Dung sửa lưng: "Người ta là đại đệ tử nhập thất Mật tông, hai chữ ni cô này không thoả đáng."
"Mục Dung đại nhân~" A Miêu đang nhập vào thân thể Mục Dung chạy đến, rút kinh nghiệm mấy lân vồ hụt, chỉ đứng trước mặt Mục Dung.
Hách Giải Phóng cười nói: "Tôi thấy A Miêu nhập vào thân thể cô còn thích hợp cô đấy."
"Cám ơn Hách đại ca~"
Chị em Tang gia đi tới phòng khách, Tang Đồng nhỏ hai giọt ngưu nhãn vào mắt, nhìn thấy Hách Giải Phóng ngồi đối diện mặt liền lạnh: "Du nhi, đi mua ít thực phẩm, tối nay ăn lẩu."
"Dạ, được..."
Tang Du có chút mất mác: lại muốn đuổi một mình mình?
Mục Dung nhìn Tang Du đi về phòng, mặc lên áo khoác đi đến trước cửa đột nhiên mở miệng: "A Miêu, ngươi đi mua đi."
"Okie~"
Tang Đồng nhíu nhíu mày: "Du nhi đi cùng đi."
Mục Dung lại lạnh lùng trả lời: "A Miêu đi một mình được rồi."
Bầu không khí giảm xuống mấy phần nhiệt độ, Tang Đồng và Mục Dung im lặng nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Tang Du khẽ giật mình: Mục Dung muốn giữ mình lại đây, nghe cô ấy nói chuyện sao?
Nàng nắm lấy vạt áo, có chút vui vẻ: mình hữu dụng sao? Mục Dung để mình có cơ hội hiểu thế giới của cô ấy sao?
"Cô có ý gì?"
"Chị Đồng Đồng~"
Tang Đồng trừng mắt nhìn Tang Du, lại quay đầu cùng giằng co với Mục Dung, không có ý định nhượng bộ. Hách Giải Phóng đột nhiên mở miệng: "Chúng tôi cần mượn đôi mắt của Tang Du."
Tang Đồng cười lạnh: "Người điên nói mộng."
Mục Dung đưa tay ngăn lại Hách Giải Phóng: "Từng nghe qua Hạn Bạt chưa?" Cô nhìn thấy Tang Đồng đổi thái độ liền nói tiếp: "Chuyện này rất khó giải quyết, chúng tôi cần cô và Tang Du trợ giúp, coi như cô không muốn Tang Du nhúng tay vào cũng nên để cô ấy biết chút sự tình, không có hại chỗ nào."
Tang Đồng suy nghĩ một chút, vẫy vẫy tay, để Tang Du ngồi bên cạnh mình, Tô Tứ Phương cũng ngồi xuống bên cạnh Tang Đồng.
Sau đó Mục Dung đem chuyện đang xảy ra thuật lại với ba người, Hách Giải Phóng tiếp lời: "Tôi cũng là vô tình mới phát hiện ra thân thế của nữ quỷ, ở bệnh viện sản phụ gặp ả một thân váy đỏ bự bụng, nhân lúc tôi còn chưa biết nên xử lý thế nào thì ả đã chui vào bụng thai phụ, tôi không sử dụng được toả hồn liên nên mất tung tích của ả, hy vọng cô thể giúp một tay cùng tìm ả."
Tang Đồng đứng lên: "Du nhi, đem valy số sáu ở góc tường ra đây."
"Dạ."
Tang Du đi vào phòng lấy valy, Tang Đồng lại đi vào toilet, nghiêm túc rửa mặt, súc miệng, rửa tay.
Trở lại chỗ ngồi, Tang Đồng lấy mai rùa từ trong valy ra, thành kính nâng lên trước ngực, nhắm hai mắt, nhỏ giọng đọc khẩu quyết, sau đó lắc lắc mai rùa, tiếng 'leng keng' vang lên giòn giã, từ khe hở của mai rùa rơi ra năm cái đồng tiền.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào đồng tiền, nhưng nhìn kiểu gì cũng không hiểu. Tang Đồng sắc mắt khó chịu, Tô Tứ Phương chấp tay trước ngực, niệm một tiếng A Di Đà Phật.
Từ trong valy Tang Đồng lấy ra la bàn: "Tên của nữ quỷ cùng bát tự."
"Ngô Giai Lệ, hai mươi ba tuổi, bát tự không rõ."
"Ừm."
Mục Dung nói chính xác năm sinh của nữ quỷ, Tang Đồng tay trái nâng la bài, tay phải bóp pháp quyết, dạng chân đứng thế: "Đệ tử Tang Đồng, cung thỉnh Tổ Sư Gia chỉ con đường sáng."
Dứt lời, kim trên la bàn điên cuồng quay loạn, giống như bị loại từ trường nào đó quấy nhiễu. Tang Đồng tái mặt, lập lại mấy lần kết quả cũng như vậy không đổi.
Lửa giận trong lòng lại mon men trồi lên, cô đặt la bàn xuống, đá vào bắp chân Tô Tứ Phương một cước, lời đến khoé miệng chỉ hận nuốt vào. Hai nhà Phật Đạo, đều coi trọng tâm tính.
Từ lúc Tô Tứ Phương đến đây, mỗi ngày cô đều như đứng gần biên giới phá công lực, tâm tình vốn dĩ nên bình lặng như mặt nước, lại hết lần này đến lần khác biến thành núi lửa, pháp lực cũng vì vậy mà giảm đi nhiều.
Không biết rõ nữ quỷ này là do trốn trong thân thể người sống, hay do Hạn Bạt trong bụng đã có chút cường đại, cư nhiên tránh được Tang Đồng truy tung. Mà càng như vậy, Tang Đồng càng không chấp nhận chịu thua, huống chi Âm sai Địa Phủ cũng đang nhìn xem, cô tuyệt đối không để cho đối phương biết được mình đang có vấn đề.
Tang Đồng đi đến góc tường, cầm lên valy nhỏ