Tang Đồng ấn ấn vào điện thoại, rồi giơ lên trước mặt Hách Giải Phóng, trong màn hình có ba chữ: "Thứ đê tiện."
Hách Giải Phóng cười ha ha nói: "Cô cũng làm được gì ngoài trò này đây, cô còn kém xa nếu so với tiểu hoà thượng kia, tôi yên tâm rồi."
Tang Đồng không trả lời. Tang Du để ý lúc Mục Dung viết kinh văn, cửa sổ lầu mười sáu đột nhiên mở ra, người phụ nữ thò đầu ra , lại rụt vào rất nhanh. Nàng đem cái mìn thấy được nói ra: "Căn kia lầu mười sáu chắc là nữ quỷ nhập vào đó "
Mục Dung thu lại bút lông, nhìn tác phẩm của mình, thở phào nhẹ nhõm: "Nữ quỷ sẽ không chạy được."
"Nhìn kìa!"
Nghe Mục Dung kinh hô, cả đám ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy được cửa sổ lầu mười sáu có người phụ nữ đang lao ra nửa người, người đàn ông phía sau túm lấy người nọ lôi về.
"Không ổn, nữ quỷ muốn mượn thân thể thai phụ xông ra pháp tường!"
"Hách Giải Phóng, chúng ta đi!"
"Được."
Tang Đồng bấm 119.
"Alo, ở chung cư Trình Điền có người muốn nhảy lầu!"
...
"Tôi là người qua đường thôi, vị trí cụ thể là khu A, lầu mười sáu, là nữ, hình như đang mang thai!"
....
"Được, tôi ở dưới lầu chờ các người."
"Tô Tứ Phương, mấy người và Du nhi lên hỗ trợ đi, tôi ở dưới đây đợi đội cứu hoả."
Mục Dung và Hách Giải Phóng bay đến 1601, thai phụ đang bị người đàn ông đặt trên giường, điên cuồng giãy dụa.
Người đàn ông hai mắt đỏ bừng, gắt gao ôm lấy hai chân thai phụ, nức nở nói: "Mặc Cẩn! Vợ ơi! Em làm sao vậy!!"
Mục Dung và Hách Giải Phóng cùng nhau lấy ra toả hồn liên: "Ngô Giai Lệ, ngươi đã không còn đường thoát, lập tức rời khỏi người thai phụ, đừng tạo thêm nghiệp chướng!"
'Mặc Cẩn' nằm trên giường không giãy dụa nữa, nhìn chằm chằm hướng cửa sổ: "chúng mày đừng mơ bắt được tao!"
Người đàn bà hơi lớn tuổi nhìn qua cửa sổ trống không liền run rẩy nói: "Con trai....Mặc Cẩn chắc trúng tà rồi! Nó đang nói chuyện với ai???"
"Ngô Giai Lệ, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, thân thể lẫn thai nhi trong bụng người này sẽ không giữ được nữa, chẳng lẽ ngươi muốn vĩnh thế không được siêu sinh?"
'Mặc Cẩn' nghe Hách Giải Phóng nói xong tựa như hoá điên, lúc khóc lúc cười. Người đàn ông đang đè chân ả cũng rơi lệ: "Vợ ơi! Em làm sao, em nhìn anh đi, anh là Đại Tráng đây, sao em lại muốn cùng con chúng ta nhảy lầu! Vợ ơi! Anh xin em, tỉnh lại đi!"
"Ha haha, con sao? Còn con của tao thì sao? Ai giúp tao giải oan? Ai thương xót đứa con chưa ra đời của tao???"
Hách Giải Phóng đáp: "Ngô Giai Lệ, ngươi bị kéo làm thế thân là do thiên đạo luân hồi đã định, giữa ngươi và nữ quỷ đó tồn tại nhân quả bọn ta nhìn không thấu, không thể trách người khác!"
"Hahaha, thiên đạo hả? Đ!t mẹ thiên đạo đi! Mày! Mày đó! Lúc đó rõ ràng mày ở đó, tao nhỡ rất rõ! Tại sao mặc kệ nữ quỷ đó kéo tao thế thân hả? Tao chết đi người nhà của tao thì sao? Đứa con ba tháng trong bụng tao thì sao? Tại sao mày chỉ khoanh tay đứng nhìn hả?"
Mục Dung á khẩu không trả lời được, tay nắm chặt toả hồn liên. Mẹ của Đại Tráng co quắp ngã trên mặt đất, bụm mặt gào khóc: "Trương gia chúng ta đã tạo nghiệp gì, thật vất vả mới mang thai giờ thành ra thế này! Trời ơi, có ai đến cứu nhà chúng tôi không!"
'King Kong, king kong' tiếng chuông cửa vang lên.
"Ai đến lúc này!"
"Mẹ, có thể là mẹ của Mặc Cẩn, mẹ đi xem đi, con trấn định em ấy."
Mẹ Đại Tráng bò dậy, lau lau nước mắt. Bà bị hù đến hoảng hốt, cũng không xem người đến là ai đã vội mở cửa: "Chị xui, chị đến...đến nhìn Mặc Cẩn chút... Hai người là ai?"
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, thi lễ: "A Di Đà Phật, lão nhân gia, có thể cho chúng tôi vào nhà?"
Mẹ Đại Tráng dụi dụi mắt, đánh giá Tô Tứ Phương, hai mắt toả sáng, lòng bà đã tràn đầy tuyệt vọng, nên lập tức buông xuống mọi ngờ vực, nghiêng người: "Đại sư, ngài mau vào xem một chút. Còn dâu tôi điên rồi, muốn ôm đứa nhỏ trong bụng cùng nhảy lầu!"
Hai người đi vào phòng ngủ, mẹ Đại Tráng chỉ chỉ người trên giường: "Đại sư, ngài nhìn đi, đây là con dâu của tôi, có phải nó bị mấy thứ bẩn thỉu ám!"
Mục Dung nhìn Tang Du, lại quay đầu nhìn 'Mặc Cẩn', chậm rãi nói: "Xin lỗi...tôi và âm sai không giống nhau, dưới trạng thái nhục thể không thể nào nhìn thấy linh hồn, cho nên..."
Nói đến đây, Mục Dung im bật, cô tự hỏi lòng: nếu ngày đó mình thấy, sẽ ra tay giúp sao?
Đáp án hình như có chút tàn nhẫn.
"Chỉ cần ngươi chịu buông tha thân thể này, ta nguyện vì ngươi mỗi ngày viết Địa Tạng kinh, cho đến khi ngươi vào luân hồi mới thôi, được không?"
"Mục Dung!"
Hách Giải Phóng kéo tay Mục Dung: Cô còn sợ bản thân ít việc quá à?
Ngô Giai Lệ oán khí quá nặng, muốn siêu độ ít nhất cũng cần mấy năm, viết kinh siêu độ nhất định phải kiên trì mỗi ngày, chỉ cần lơ là sai sót sẽ phải làm lại từ đầu!
Âm sai đi qua ngàn vạn năm, nhân sinh cũng tựa như cái chớp mắt mấy mươi năm, nếu đối phương ngoan cố không thay đổi, chẳng phải là hầu cả một đời sao?!
"A Di Đà Phật, nếu thí chủ tin, Tứ Phương cũng