Tang Du vội vàng xua tay: "Không được, hay là em đốt cho anh được không, anh thích ăn lẩu gì, phối với đồ ăn nào?"
Hách Giải Phóng nhìn thấy cái liếc mắt cảnh cáo của Tang Đồng liền đứng thẳn người: "Tôi đùa với em thôi."
"Du nhi, mau ăn."
"Dạ."
.....
Ăn xong A Miêu mượn cơ thể Mục Dung đi rửa bát, miệng ngân nga khe khẽ bài dân ca, làm Tang Du chăm chú không rời mắt: khuôn mặt nhu thuận của Mục Dung lúc này là lần đầu tiên mình trông thấy, khi cô ấy cười nhìn thật đẹp.
Tô Tứ Phương vẫn như trước ngồi ở trước cửa, hình như đang tiến vào 'giới nhập định', những người còn lại thì ngồi xuống ghế sofa. Mục Dung nói với Tang Đồng: "Cô có thể giải thích một chút về Đan Đan không?"
Tang Đồng quay lại nhìn Tang Du đang bên cạnh, thấy nàng một mặt hóng chuyện liền gật đầu. a Miêu đang say sưa dân ca cũng ngừng hát.
Tang Đồng lại không lập tức mở miệng, cô dựa vào ghế, mắt nhìn bàn trà suy nghĩ xuất thần một hồi.
"Đan Đan là con gái của sư tỷ tôi, ba năm trước đây tôi có chút thành tựu nên hay cùng sư tỷ ra ngoài làm nhiệm vụ, mỗi lần đi là đi rất nhiều ngày. Có lần đi đến một nơi, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có một mức, lần đó đi mất ba tháng, sau khi trở về lại nhận được tin báo, trước mấy ngày bọn tôi trở về, con gái của sư tỷ biến mất."
"Sư tỷ thường xuyên ra ngoài làm việc, nên luôn luôn tìm cách tốt nhất để bảo vệ đứa nhỏ, vậy mà lại biến mất thì chỉ có một nguyên nhân thôi, là có người có ý xấu bắt cóc đứa nhỏ, hơn nữa người này rõ ràng không đơn giản. Chúng tôi thử hết cách vẫn không tra ra được tung tích của Đan Đan, sư tỷ thì một lần lại một lần suy sụp...."
"Tận đến hai tháng sau đó, cuối cùng cũng có chút manh mối, dựa vào manh mối tìm được Đan Đan, lúc đó Đan Đan đã chết, bị người ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn, rõ ràng đang sống sờ sờ lại bị luyện thành tiểu quỷ."
"Tiểu quỷ cũng có phân chia đẳng cấp, một là dựa vào công lực của người luyện, một là bát tự ngày sinh tháng đẻ của đứa trẻ, không may cả hai thứ Đan Đan đều có, đối phương lại là tuyệt đại cao thủ, dường như hắn không ngủ, muốn dùng chín chín tám mươi mốt ngày đêm luyện hoá Đan Đan thành tiểu quỷ hung ác nhất. Nhưng sự xuất hiện của bọn tôi làm rối kế hoạch của hắn, hắn lợi dụng chúng tôi đang lạc trong mê hồn trận, đổi thành luyện hoá Đan Đan trong bốn mươi chín ngày."
"Sư tỷ tôi lúc trông thấy Đan Đan cơ hồ phát điên, kịch liệt công kích kẻ đã trộm Đan Đan, nhưng người kia lại là tuyệt đại cao thủ, nắm trong tay nhiều ma vật, tổ đội chúng tôi phải dùng hết tất cả vốn liếng mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với hắn."
Nói đến đây, Tang Đồng đột nhiên ngừng lại, giống như cô đang lạc vào hồi ức, lại giống như không muốn nói thêm gì.
Thật ra, chuyện đến đây cũng đã rõ, ngay lúc Mục Dung định mở miệng kết thúc lần trò chuyện nặng nề này thì Tang Đồng lại mở miệng.
"Đối phương tâm địa rắn rết, điều khiển Đan Đan tấn công sư tỷ, sư tỷ thương xót con gái nên không nỡ xuống tay, nhưng mà khi đó Đan Đan vừa mới ra lò, đang trong giai đoan khát máu, sau mấy hiệp, sư tỷ là bị Đan Đan cắn xé đến máu me khắp người."
"Vậy mà sư tỷ vẫn không cho phép chúng tôi nhúng tay vào, sợ chúng tôi không cẩn thận tổn thương ái nữ, nhưng Đan Đan rõ ràng đã chết rồi. Sư tỷ bị thương rất nặng, chị ấy tự biết bản thân sẽ không thể còn sống trở về, dùng bản thân thương tích chằng chịt làm nguồn dẫn, ròng rã triệu hồi mười chín tia Cửu Thiên Huyền Lôi, đánh nổ tung hang ổ của tên yêu quái kia, sau đó lại dùng tam hồn thất phách của chính mình làm tế phẩm, phát động bí thuật, cắt đứt quan hệ giữa Đan Đan và tên yêu quái, thiêu đốt hết máu thịt của bản thân, gọi một hồn một phách của Đan Đan trở về, hy vọng Đan Đan sẽ không biến thành ma vật không chút tình cảm."
"Làm xong mọi chuyện, thân thể sư tỷ không còn một giọt máu, ngay cả hồn phách cũng tận diệt, tôi không biết vì cái gì chị ấy có thể làm được như vậy, còn có thể nghiêng đầu nhìn tôi một chút, không nói gì liền tan biến."
"Tôi biết sư tỷ hy vọng tôi sẽ chăm sóc Đan Đan, mà Đan Đan cũng có không hiểu tại sao, khi con bé tỉnh lại đặc biệt đu bám tôi, một mực gọi tôi là mẹ."
"Vậy cái cắn lúc nãy tính sao? Hay là cô đưa tay đây để bọn tôi cắn lại!"
...
"Mấy người nhìn tôi làm gì? Cắn xong dẹp cho qua à? Chơi gì như làm mẹ vậy!"
Mục Dung đỡ trán, than nhẹ: "Người trong cuộc không tính, cậu tính cái gì?"
Hách Giải Phóng tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Mục Dung, nghèo nàn từ ngữ.
"Tôi khuyên hai người đừng để ý đến Đan Đan, kể cả giao con bé cho hai người mang đến Địa Phủ, các người cũng không xử lý được, đến lúc đó bị con bé ăn thì đừng đến tìm tôi."
Hách Giải Phóng hừ lạnh, nhưng không cãi lại.
"Xong rồi, cái cần giải thích tôi cũng giải thích rồi, Đan Đan cũng không phải ma vật thuần tùy, trong cơ thể con bé có một hồn một phách, là mẹ con bé dùng máu chính mình đổi lại, Địa Phủ không có quyền xử trí."
"Mục Dung, tôi về trước, còn mấy ngày nữa là đến tết rồi, à lần trước cô hứa cho tôi một ngàn lượng vàng, đừng quên đó."
"Hình như cậu quên cái gì phải không?"
"Quên gì?"
"Chúng ta từng nói qua, nếu người ta không làm chuyện thương thiên hại lí, cậu phải nói xin lỗi."
"Tôi nói lúc nào..."
"Không cần tiền?"
"Xin lỗi!"
....
Chớp mắt một cái cũng sắp đến tết âm lịch, từ khi quốc gia phổ biến tục hoả tàn, cũng tạo ra quy định cấm đốt pháo. Hiện nay có rất nhiều thành thị cấp một bắn pháo hoa ở vị trí cố định hoặc là dứt khoác bài trừ, chỉ có Đông Bắc xa xôi con người chậm tiến mới còn giữ lại phong tục xa xưa này, chỉ là không biết giữ được bao lâu. Ở