Tang Du đứng ở ngoài cửa tiệm, chậm chạp đi vào, trái tim không ngừng đập loạn.
Đêm qua lúc nhập mộng, Là Như Yên hiện thân, kêu nàng cắt kiểu tóc này. Nàng hỏi tại sao, La Như Yên không có trả lời, trực giác nói cho nàng biết, kiểu tóc này có liên quan đến Mục Dung.
Nàng dành ra nửa ngày đi cắt tóc, mang chờ mong mà đi về, nhìn thấy ánh mắt Mục Dung nhìn nàng, làm nàng vừa khẩn trương vừa vui sướng.
"Mau vào, sao còn đứng ngoài đó?"
Tang Đồng mở cửa cho Tang Du. Mục Dung thu hồi vẻ mặt, thở dài một hơi, suy nghĩ bay cao.
Liên quan đến việc phong ấn ký ức trong thành làm cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định giữ lại. Cho dù mọi thứ không chân thật, nhưng chỉ có ở trong giấc mộng, cô mới có thể trải qua nhân sinh viên mãn như vậy, có người nhà, có bạn bè.
Tang Đồng khen: "hừm, kiểu tóc mới không tệ nha~"
Tang Du hơi đỏ mặt, len lén nhìn Mục Dung.
Tang Đồng đi lại trước bàn, gõ gõ tay xuống bàn, hỏi: "sao rồi?"
Mục Dung quay đầu, ánh mắt lướt qua Tang Du, trả lời: "Năm người đều có trong sổ, cùng một ngày, hàm oan mà chết."
"Chị Đồng Đồng sao vậy ạ?"
Tang Đồng kể lại chuyện ngày hôm nay, trên mặt buồn rầu lầm bầm: "Vấn đề nằm ở đâu?"
Ba người lâm vào im lặng, cảm giác mịt mờ. Đến thời gian đóng cửa tiệm, Mục Dung đi phía sau Tang Du, ngắm nhìn kiểu tóc mới của nàng, tự hỏi mình: Hoạ yêu tạo ra Đinh Lỗi, hắn sẽ xuất hiện ở cuộc sống thực sao? Tốt nhất đừng nên xuất hiện.
Mục Dung bị suy nghĩ của mình doạ sợ, Tang Du lấy chồng thì liên quan gì đến cô?? Hai người... Hình như không thân thuộc đến vậy...
Thực tế trước khi Tang Du chuyển đến, ngoại trừ Hách Giải Phóng ra, bên cạnh Mục Dung không có ai.
Như Hách Giải Phóng từng nói: Phàm nhân là phải chết, quên mất kiếp này lần nữa đi vào luân hồi. Nhưng Âm sai lại thoát khỏi luân hồi, vĩnh viễn sống ở Phong Đô.
Màn đêm buông xuống, Mục Dung như cũ ra ngoài làm việc, Tang Đồng trầm ngầm ngồi trên ghế suy tư, Tang Du vệ sinh cá nhân xong liền đi ngủ thật sớm.
Trong mộng, nàng lại gặp La Như Yên. La Như Yên vẻ mặt đắc ý: "Thế nào? Mục Dung có thích kiểu tóc mới không?"
Tang Du gật đầu cười: "Cám ơn."
"Cám ơn cái gì, việc nhỏ mà~ Cậu mua bình để ngâm đồ chua chưa?"
"Rồi."
"Đợi đủ thời gian thì đưa cho Mục Dung một bình nha."
"Ừm ~"
"Yên Yên."
"Hả?"
"Cậu không thể nói mộng của Mục Dung cho tớ nghe hả?"
"Không thể, cậu nghe theo lời tớ là được rồi."
Tâm trí của La Như Yên vừa khai mở, cô học được từ Mục Dung rất nhiều điều, cô hiểu Mục Dung, đồng thời cũng cảm kích Mục Dung.
Nên liền kích động Tang Du, đem cuộc sống thực từng chút dung hoà với mộng cảnh của Mục Dung, coi như báo đáp Mục Dung.
"Yên Yên, tớ có việc muốn hỏi cậu."
Tang Du đem quái sự trong nhà Mặc Trọng Khê kể ra, La Như Yên trả lời: "Tuy tớ tu hành ngàn năm, nhưng chung quy vẫn là sống bên trong bức hoạ, nếu cậu cho tớ mượn thân thể để tớ chạm vào hắn thì biết đâu tớ có thể nhìn thấy gì đó."
...
Mục Dung lật qua lật lại sổ ghi chép, xác định công việc hôm nay đã xong liền bấm số gọi Hách Giải Phóng. Cũng đem chuyện của Mặc Trọng Khê nói ra.
"Cậu nói xem đây là chuyện gì?",
Hách Giải Phóng lật lật sổ ghi chép, thấy nguyên nhân tử vong của năm người, theo thứ tự là: Sử dụng thuốc quá liều, tai nạn xe cộ, mất máu quá nhiều và xuất huyết não.
"Mặc Trọng Khê mất máu, Mặc lão thái xuất huyết não, Mặc Tiểu Bảo sử dụng thuốc quá liều, còn hai mẹ con kia thì bị tai nạn xe cộ, một nhà năm người chết cùng một ngày, cậu không cảm thấy chuyện rất kỳ quái sao?"
Hách Giải Phóng chỉ chỉ vào nguyên nhân chết của Mặc Tiểu Bảo: "Cô nói thử xem..."
Hách Giải Phóng đóng lại sổ ghi chép, châm một điếu thuốc ung dung nói: "âm sai chúng ta chỉ phụ trách bắt người, cô nắm giữ sổ ghi chép lại muốn giúp người khác thoát kiếp nạn, có tính là phạm quy không?"
"Nhưng đây là năm cái mạng đấy! Bọn họ..."
"Mỗi ngày đều có nhiều người chết, cô quản hết không? Đây là mạng của bọn họ, cô quản năm cái mạng này, có công bằng với những người khác không?"
"Mục Dung, cô thay đổi rồi, cô đừng quên mục đích sống của mình chứ, mẹ của cô còn đang ở Thiết Vi Sơn chờ cô, cô giúp bọn họ thoát tử kiếp, ai giúp mẹ cô?"
"Còn nữa, lần trước tôi không cho cô nhập hoạ, cô lại nhất quyết muốn vào, nếu người ta đã muốn hy sinh vì nghĩa thì cô cần gì tự đặt bản thân vào nguy hiểm? Nếu cô không ra được thì mẹ của cô phải làm sao?"
Mục Dung im lặng thật lâu, nói: "Hách Giải Phóng, nếu có một ngày tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng, cậu sẽ cứu tôi chứ?"
Hách Giải Phóng rít một hơi thuốc dài, phun ra rồi nói: "Tôi biết, tôi đương nhiên sẽ bảo vệ cô đến thọ hết chết già, sau đó đưa cô đến Địa Phủ báo mệnh, thuận lợi trở thành Âm sai có biên chế, thoát khỏi luân hồi."
Ba giờ sáng Mục Dung trở về nhà, Phương Bắc ban ngày càng lúc càng dài, mới hơn bốn giờ trời đã tờ mờ sáng. Linh hồn trở về thể xác, Mục Dung cũng không lập tức rời giường mà nằm nhắm mắt lại.
Từ khi trở thành âm sai, hình như cô chưa từng trải qua cảm giác ngủ, nhưng từ khi đi vào thế giới trong tranh, thời gian sinh hoạt ít nhiều cũng có chút thay đổi.
Chỉ chốc lát sau, cô lại ngủ thiếp đi.