"Bà bà, mau đứng dậy đi, bọn tôi sẽ cố gắng hết sức."
Tố Lan có được bảo đảm của Mục Dung mới từ dưới đất đứng dậy, lại nhìn Mặc Trọng Khê nói: "Tiểu Khê, đi lo cho mẹ con đi, việc này không phải việc của con, nhớ kỹ liên quan đến mộ tổ Mặc gia phải làm theo sự chỉ dẫn của mấy vị này."
Mặc Trọng Khê muốn nói lại thôi, nghe lời lui ra ngoài.
"Âm sai đại nhân, thời gian của tôi e là không còn nhiều nữa, lần này trở về Mặc gia lão tổ tông sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi chỉ có thể nói ngắn ngọn thôi, mặc dù hồn phách của Trường Sinh đã tản, nhưng hài cốt của nó nếu vẫn còn nằm trong mộ tổ Mặc gia thì người nhà Tiểu Khê đều sẽ bị ảnh hưởng, xin ngài nhất định phải nghĩ cách đem hài cốt của Trường Sinh ra ngoài..."
Tố Lan lời còn chưa nói hết thì cửa đã bị gõ.
'Cốc cốc cốc'
Tô Tứ Phương chắp hai tay trước ngực, chủ động đi mở cửa, bên ngoài từ đường xuất hiện một vị trai tráng mặc âu phục mang giày da. Hắn đi vào, cười cười nhìn Mục Dung.
Mục Dung nhìn người vừa đến hoảng sợ nói: "Thổ Địa công?"
Vị trai tráng nhẹ gật đầu: "Hiếm có ngươi lại có thể nhớ rõ ta, không nghĩ tới ngươi đây hai lần xông vào Hoàng Tuyền đều có thể bình an trở ra, lão già ta đây nhiều năm làm thổ địa như vậy, hai lần hoàn dương chỉ có một mình Mục Dung ngươi!"
Người vừa tới chính là: Thổ Địa công phụ trách ở Âm Dương dịch trạm tiếp dẫn sinh hồn đi vào Hoàng Tuyền Lộ.
Thân thể Tố Lan run rẩy, tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, mất hết dũng khí.
"Thổ Địa công, ngài đến đây có chuyện cần làm sao?"
Thổ Địa cười nói: "Mục Dung à, ngươi cứ như vậy đem con dâu Mặc gia đã được ban ân điểm đi, có phải có chút không hợp lý không?
"Thổ Địa công nói vậy là có ý gì?"
"Cũng không có gì lớn, Mặc gia lão tổ tông là bạn cũ của ta, khi hắn còn sống hay làm việc thiện tích đức, sau khi chết lại gặp được đại cơ duyên, bây giờ cùng địa mạch dung hợp sắp tu thành Quỷ Tiên. Hắn là loại hay bao che khuyết điểm, không chịu được tiểu bối trong nhà chịu oan uổng nên mới nhờ ta giúp đỡ, hi vọng ngươi cho ta chút mặt mũi, đưa chi hồn của con dâu Mặc gia giao cho ta."
Mục Dung nhíu nhíu mày, lâm vào suy tư. Tang Đồng cùng Tô Tứ Phương liếc nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi: "Mấy người đã sớm biết thổ địa sẽ tìm đến đúng không?"
Tô Tứ Phương chắp tay trước gật nhẹ gật đầu, Tang Đồng sáp lại gần Tô Tứ Phương, mở lòng bàn tay của nàng vẽ lên một dấu chấm hỏi.
Làm sao bây giờ?
Tô Tứ Phương viết một chữ 'Thả', liền chủ động kéo dài khoảng cách với Tang Đồng.
Thổ Địa thấy không ai trả lời, hướng Tố Lan vẫy vẫy tay: "Còn không mau trở về cùng ta?"
Ngay lúc này Mục Dung lên tiếng: "Chờ một chút."
"Mục Dung, ngươi tuy là Âm sai nhưng cũng không có quyền vượt giới hạn ương ngạnh câu hồn như vậy, lão già ta đây nếu tấu báo Phong Đô ngươi nhất định phải chịu khổ đấy."
Lúc nói lời này, Thổ Địa vẫn như cũ tủm tỉm cười, nhưng cho dù là ai cũng nghe thấy được trong đó có hàm chứa uy hiếp.
"Thổ Địa công bớt giận, Mục Dung cũng không phải muốn ngăn ngài đưa người trở về, kể cả ngài không đến thì ngày mai ta cũng sẽ trả người, ta chỉ có mấy vấn đề muốn hỏi ngài."
"À? Nói nghe chơi."
"Mặc thị lão tổ tản diệt hồn phách của Trường Sinh ngài có biết không?"
Nụ cười của Thổ Địa có chút cứng, pha trò nói: "Này à...ta cũng vừa mới biết thôi."
"Không ai quan tâm?"
"Lão đây vừa mới nói rồi, Mặc gia lão tổ may mắn có được đại tạo hóa, lại được địa mạch phù hồ, chỉ là diệt một hai cái hồn phách thôi..."
"Toàn gia năm người nhà họ Mặc mạch sống đều bị cắt đứt, suýt nữa cha con tương tàn, cái này giải thích thế nào?"
"Mục Dung ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ những thứ này là do ta làm à?"
"Thổ Địa công hiểu lầm rồi, ta chỉ là có chút không thông, ta ở học viện Tử Thần học được: Tính mạng và hồn phách con người là thứ trân quý nhất thế gian này, ngài trấn thủ ở Hoàng Tuyền lộ nhất định cũng biết, mỗi một hồn phách đều trải qua không ít cực khổ để đợi được luân hồi, như thế nào mà Mặc gia lão tổ nói diệt liền diệt? Năm cái mạng trong mắt hắn là gì? Loại người này có thể thành tiên sao?!"
Thổ Địa bị hỏi đến nghẹn lời, hắn đưa mắt nhìn Tang Đồng, ha hả cười nói: "Mục Dung, chuyện này chi bằng ngươi hỏi vị này bạn ngươi một chút đi."
Sắc mặt Tang Đồng có chút khó coi, nhưng cô không có lên tiếng đính chính, người tu đạo như cô trong lúc làm nhiệm vụ thủ đoạn không 'lành', ỷ vào có quốc vận phù hộ, đều là đuổi cùng giệt tận mấy cái 'dị loại' gây họa cho nhân gian.
Tang Đồng thầm nghĩ: Nếu là mình trước đây, nhất định sẽ chế giễu lại, thứ cô giết đều là mầm họa nhân gian, chưa từng lạm sát kẻ vô tội nào, so với Mặc gia lão tổ là một trời một đất nha.
Nhưng...
Tang Đồng giật mình, tại sao cô lại có suy nghĩ như vậy?
Lúc trước? Lúc trước là lúc nào?????
Tang Đồng triệu hoán cấm thuật Tam Thanh Phong, tự tay phong ấn ký ức nhập họa. Ở trong họa mười năm, cô bị Tô Tứ Phương ảnh hưởng, hơn nữa còn rời khỏi cục sự lý sự kiện đặc biệt, rời khỏi hoàn cảnh đặc thù, tâm tính cũng chuyển biến không ít. Những ký ức này theo cấm thuật mà biến mất, nhưng tính cách cùng tâm tính thay đổi vẫn còn đang yên lặng ăn vào xương tủy cô.
Mục Dung đổi chủ đề, tiếp tục