Chương 90: Có người mới an nhiên.
Cảnh vật chuyển đổi. Phòng nhỏ mờ tối toả ra hơi nước mịt mờ, bé gái được Cửu gia đêm khuya mang về đang ngồi trong chậu gỗ, Tần Hoài An cầm lấy miếng chà lưng giúp bé gái tắm rữa, Tần Hoài An của lúc này chỉ là học viên của đoàn kịch được gọi là Thập Nhất.
Ngón tay cô xẹt qua xương sườn lởm chởm, động tác của Thập Nhất càng thêm dịu dàng, yêu chiều nói: "Em gầy thật."
Bé gái cố mím môi không la một tiếng, Thập Nhất giật mình, tiếp tục nhẹ lại động tác, ôn nhu nói: "Đau không?"
"Ừm ~ có một chút ~"
"Vậy để tui nhẹ lại."
Bé gái gầy như đậu que, lúc Thập Nhất xoa người đứa bé tựa hồ có thể sờ đến từng cái xương sườn.
Lúc ăn cơm, bé gái nhìn bát cháo rau dại cùng dĩa bánh bao không ngừng nuốt nước bọt, bưng lên bát cháo uống vào, bé gái nghiêng đầu nhìn dĩa bánh bao, động cũng không dám động.
Thập Nhất cầm bánh bao lên, lấy nơi mềm nhất đưa cho bé gái: "Ăn thêm ít đi, nếu không cơ thể chịu không nổi đâu "
"Cám ơn "
Thập Nhất cười cười, lấy vỏ bánh bao tách ra từng mảnh nhỏ bỏ vào bát cháo rau, sau đó bưng chén lên bắt đầu ăn.
Bé gái do đói quá lâu, chỉ ăn được nửa chén cháo đã không thể ăn thêm nữa, bé một bên ráng ăn, một bên lau lau nước mắt.
Ở thời đại này, có thể ăn no một bữa đã là trời cao ban ân rồi, lãng phí thức ăn là việc không thể chấp nhận. Dù cho dạ dày của bé gái đã đau nhức không chịu nổi, đau đến không ngừng run rẩy cũng không dám bỏ mứa.
Đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện cánh tay đẹp mắt, bưng lên bát cháo của bé gái và bánh bao còn thừa đổ vào bát cháo của mình.
Bé gái hai mắt đẫm lệ nhìn người bên cạnh, Thập Nhất cười cười, áy náy nói: "Tui ăn chưa no, em chia tui một ít nha, chờ ngày nào em cực đói tui trả lại ha."
Ăn cơm xong là lúc huấn luyện, mười hai đứa nhỏ bị kéo đến sân.
Hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu*; Cửu giá tin rằng hoàn cảnh càng ác liệt càng có thể rèn luyện ý chí của một người, dù là trong sân tuyết trắng tung bay, nước đóng thành băng thì chương tình tập huấn cũng không bao giờ thay đổi.
(Hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu: một câu ngạn ngữ ý nói sự luyện tập chăm chỉ của tiền nhân)
Một góc trong sân truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế, bởi vì thiếu dinh dưỡng trầm trọng cho nên chân bé gái không thể 'thẳng', giữa hai chân có một khe hở nho nhỏ, hình thái này tuyệt đối không thể chấp nhận.
Bé gái bị đặt trên ghế dài, hai chân khép chặt, dây thừng lớn chừng ngón tay bắt đầu từ mắt cá chân, quấn từng vòng từng vòng đến tận đùi, trói trên ghế dài
Thập Nhất lo lắng nhìn nhìn nơi xa, 'lạch cạch' một tiếng, bát nước đội trên đầu rớt xuống, trên lưng lập tức chịu ba roi dây đằng, đánh đến Thập Nhất nằm rạp xuống mặt đất, phàn nàn là chuyện không tưởng, cô lộn nhào lấy ra một cái bát mới đội lên đầu, còn phải cám ơn người đánh cô.
Sau lưng đau rát nhưng Thập Nhất lại đang lo lắng cho bé gái, trên người bé gái không có miếng thịt nào, dây thừng kia có phải sẽ cắt đứt chân của bé không?
Trong đêm, Thập Nhất và bé gái ngủ cùng một chăn, gió bắc ngoài cửa sổ điên cuồng thét gào, gió lạnh chui vào cửa sổ, lẻn vào trong chăn!
Hai người bọn họ nhỏ nhất, nhập môn muộn nhất, mùa hè ngủ gần lò sưởi, mùa đông ngủ xa lò sưởi, hơi ấm từ lò sưởi đặt dưới ván gỗ bay đến bên bọn họ đã sớm lạnh ngắt rồi.
Thập Nhất lạnh đến run cầm cập, ôm lấy bé gái vào lòng, sưởi ấm cho nhau, trên cổ lại bị chất lỏng ướt át xẹt ngang.
"Sao lại khóc rồi?"
Bé gái núp trong lòng Thập Nhất, cố kiềm tiếng khóc, thút tha thút thít trả lời: "Thập Nhất, em đau, chân đau lắm."
Thập Nhất chui vào trong chăn, vì bé gái làm ấm chăn thêm chút, cắn răng cởi ra lớp áo ngoài cẩn thận bao bọc chân của bé gái, lạnh đến rùn mình mấy cái liền vội vàng ôm sát bé gái thêm chút.
Hai người nằm chung gối, Thập Nhất nhẹ giọng an ủi: "Mới đầu là vậy đó, quen rồi sẽ không đau nữa à, tại em còn nhỏ chỉ cần qua thêm mấy năm thì tập huấn sẽ nhẹ hơn, Cửu gia nói chúng ta đều là mạng quèn, có thể từ cõi chết trở về đã là đại cơ duyên rồi, sau này lên sân khấu trở thành giác nhi* thì đời này sẽ không còn buồn nữa."
(giác nhi: có lẽ đang ám chỉ đến đào kép chính ý)
"Giác nhi là gì?"
"Giác nhi là...có thể ngủ phòng đơn, được thiên vị, hát tốt còn có thưởng nữa!"
"Em không thể rồi "
"Ai nói, mặt mày em rất đẹp, lớn lên nhất định sẽ.."
"Khụ khụ!" Ván gỗ đặt gần lò sưởi phát ra tiếng ho cảnh cáo, Thập Nhất ôm bé gái vào lòng: "Ngủ đi."
"Ừm ~"
Xuân qua thu tới, tám năm cứ vậy trôi đi. Bé út, à không, nàng đã không còn là bé út, đoàn lại có thêm người mời, năm đó bé út trở thành Thập Nhị.
Giống như Thập Nhất năm đó đã nói, Thập Nhị lớn lên càng thêm xinh đẹp động lòng người, bởi vì sức khoẻ không có nên thân thể Thập Nhị không tốt lắm, nhưng bộ dạng liễu yếu đào tơ này lại rất giống với Lâm muội muội.
Chỉ tiếc tám năm qua dù hai người có khổ cực tập luyện thế nào cũng chưa có cơ hội lên sân khấu, thị trường hí kịch quá nhỏ, so với các loại kịch khác chỉ như trẻ con tập nói bi bô.
Cửu gia mang cả đoàn vào Nam ra Bắc, mỗi một nơi dừng chân chỉ có thể diễn mấy hôm, đương nhiên lên sân khấu sẽ giao cho mấy vị sư tỷ.
Thập Nhất và Thập Nhị là bạn diễn, bởi vì khí chất của Thập Nhị quá đặc biệt nên kịch bọn họ chọn được rất hạn chế, quanh quẩn chỉ có thể hát ra <Hồng Lâu Mộng>, nhưng trước mặt cũng có Ngũ tỷ và Lục tỷ rất am hiểu kịch bản này, hơn nữa còn có chút danh tiếng.
Thập Nhị trong lòng mang áy náy, nhưng Thập Nhất lại không chút để ý, chỉ cần có