Chương 92: Cầu người cầu mình
Tang Du và Mục Dung trăm miệng một lời kinh ngạc hét lên, Tô Tứ Phương than nhẹ một tiếng : "A Di Đà Phật, năm tháng nhẫn tâm, vị Tần thí chủ này...thật đáng tiếc."
Tần Hoài An đụng đầu tự vẫn, trên thân cây quế nhuộm đỏ một mảng máu tươi, tắt thở tại chỗ.
Đột nhiên, một màu xanh lục bao phủ toàn bộ thi thể Tần Hoài An.
"chuyện gì vậy?"
La Như Yên giải thích: "Cây quế này ở bên ngoài miếu mỗi ngày đều lắng nghe Phật kinh, hưởng chút hương hỏa rất có linh tính, nó hút hồn phách của Tần Hoài An vào, đáng tiếc cây cối tu luyện cần trăm ngàn vạn năm, Tần Hoài An bị phong ấn bên trong cây quế, chính nàng ta cũng không biết mình đã chết bao lâu."
Sau đó rất nhiều năm qua đi, quốc gia được thống nhất. Tiếp đó đến giai đoạn nhân dân nổi loạn phản động, miếu nhỏ ngoại thành bị mọi người đập phá, đồ vật trong miếu cái bị đốt cái bị hủy, cũng may cây quế không bị đốn ngã.
Thời gian âm thầm trôi qua, lại qua thêm năm mươi năm, gió xuân cải cách thổi qua thành thị nhỏ này, cây quế Tần Hoài An đang cư trú hóa thành khu đang phát triển, cây quế bị đốn hạ, linh hồn của Tần Hoài An được giải thoát.
Cô nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh như nhìn thấy quái thú, ô tô inh ỏi chạy loạn, quần áo và kiểu tóc quái dị của mọi người, lâm vào thế không biết nên làm gì.
Cô không biết cô đang ở đâu, cũng không biết năm đó là thời đại nào. Nhưng cô vẫn chưa hề quên hẹn ước với Trang Điệp Mộng, một mực bám trụ nơi đó không chịu rời đi, dù cho miếu nhỏ đã không còn hình dàng, cô vẫn luôn đợi chờ nàng.
Lại về sau, cái chỗ nhà cao tầng kia biến thành văn phòng làm việc, Tần Hoài An chờ đợi quá cô độc nên mỗi lần đêm đến liền sẽ hát lên khúc <Bảo Ngọc nức nở>.
Vào một đêm, có một vị nhân viên thường xuyên tăng ca vận thế cực thấp nghe được giọng hát hí khúc của Tần Hoài An. Chủ nhiệm công ty liền mời một vị đạo sĩ có chút đạo hạnh kiêm thầy phong thủy đến, mém chút đang Tần Hoài An đến hồn phi phách diệt.
Cô sợ hãi cực kỳ, một đường trốn về hướng bắc, ban ngày sẽ dừng chân bên cạnh những cây quế, ban đêm sẽ bối rối chạy trốn, ngẫu nhiên trong dòng người, vẫn luôn mờ mịt tìm kiếm bóng hình Trang Điệp Mộng, cứ như vậy phiêu phiêu đãng đãng đi tới Quan Nhĩ Châu.
Bên trong cổ họa xuất hiện hình ảnh cuả Tằng Thiên Hàm, hai ngươi giao đấu mấy trận, mặc dù Tần Hoài An là lão quỷ trăm năm, nhưng phần lớn thời gian đều bị phong ấn bên trong cây quế nên không có kinh nghiệm thực chiến.
Nhưng cô hiểu biết đạo Shaman, tại niên đại cô sống có rất nhiều người cũng biết đạo Shaman, cô nghe nói nhà Tiên không thể qua sông, cho nên liền trốn khỏi Diệp Lâu sông.
Đột nhiên, bên trong cổ họa xuất hiện một bóng đen mờ mịt.
"Không nghĩ tới có thể chạm mặt với lão quỷ hơn trăm tuổi, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý trở thành quỷ khế của ta, ta sẽ cho người một con đường sống, thấy sao?"
"Quỷ khế là gì?"
"Ha ha ha~ ngươi có thể trốn qua mười năm hạo kiếp, lại có thể tránh khỏi sự đuổi bắt của dương gian lẫn Địa Phủ thì tất nhiên phải có mấy phần bản lĩnh, vậy mà lại không biết quỷ khế à?"
Mục Dung cau mày, hỏi: "Người kia là ai? Tại sao lại là một cái bóng đen???"
La Như Yên đáp: "Ta cũng không biết, ta chỉ chiếu lại ký ức của Tần Hoài An, trong trí nhớ của nàng, người này chỉ là một cái hắc ảnh, có lẽ không phải người?? Cũng có thể Tần Hoài An quá suy nhược, nên ký ức xuất hiện sự rối loạn."
Chân mày của Mục Dung lại càng nhíu chặt, sự việc không thể đơn giản như La Như Yên nói.
Bóng đen bên trong cổ họa giải thích: "Quỷ khế là một loại hiệp ước chủ tớ, ngươi thành quỷ khế của ta, phải tận trung với ta, nghe theo lệnh ta, lúc ta còn tại thế phải phụng dưỡng ta, đương nhiên ta có năng lực bảo vệ ngươi, chỉ cần ngươi thành quỷ khế, dương gian Địa Phủ sẽ không thể tổn thương ngươi, thế nào?"
"Xin lỗi tiên sinh, ta không thể đáp ứng, ta còn có chuyện rất quan trọng muốn làm."
"hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!"
Bên trong cổ họa truyền ra tiếng hét đau đớn của Tần Hoài An, nhưng hình ảnh lại giống như TV không có tín hiệu, chỉ lóe lên một một mảng bông tuyết.
"Yên Yên, xảy ra chuyện gì?"
"Tớ cũng không biết, hình như Tần Hoài An bị bóng đen này tản hồn phách, biến thành tinh."
Hình ảnh lần nữa khôi phục, Tần Hoài An đi đến thôn Tiểu Hoa, đến phim xã này.
Cô xuyên vào bên trong rạp hát, nhìn thấy trang phục cùng phụ kiện quen thuộc, huyết lệ chưa từng biến mất trên gương mặt cô.
Theo thời gian trôi qua, Tần Hoài An càng ngày càng yếu, hồn thể bắt đầu xuất hiện từng khối trong suốt lớn, cô sợ hãi ánh nắng, một trận gió lớn thổi qua cũng làm hồn thể cô lung lay mờ mịt, đành phải trốn vào bên trong cây quế.
Ánh sáng hiện lên, La Như Yên thả Tần Hoài An ra, biến trở về hình người.
"Chuyện là như vậy đó, ta không tiện ở lâu, để tránh cho Tang Đồng nhận ra khí tức của ta, xin hai vị nhất định phải giữ bí mật."
"Xoẹt" một tiếng, La Như Yên hóa thành một đốm sáng, bay vào mi tâm của Tang Du.
"Mục Dung, mau nhìn!"
Hồn thể của Tần Hoài An bắt đầu tiêu tan, từ đầu gối trở xuống đã không còn gì, nhưng cô vẫn như trước đó, biểu cảm ngơ ngác ngốc nghếch, trên mặt không chút sợ hãi, huyết lệ rơi xuống, miệng luôn lẩm bẩm gọi tên người thương: "Tiểu Điệp."
Cổ tay Mục Dung khẽ đảo, một sấp bùa xuất hiện trong tay cô, cô nhanh chóng đem bùa dán vào tất cả vị trí trên linh thể của Tần Hoài An: "Tiểu Phương sư phụ, có cách nào cứu cô ấy không?"
"A Di Đà Phật, tình huống của Tần thí chủ nếu chỉ dựa vào Tứ Phương một người chỉ sợ không thành."
Mục Dung than nhẹ: "Tang Đồng sẽ không hỗ trợ..."
"Để tôi gọi chị Đồng Đồng!"
"Mục Dung thí chủ, sao cô không thử một lần?"
"Tôi? Tôi..."
Mục Dung nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tô Tứ Phương, thấy được sự cổ vũ và chờ mong bên trong, cả người ngây ngẩn. Cô làm được sao?
"Tình huống của Tần thí chủ này, coi như giúp đỡ thất bại thì Thiên Đạo cũng sẽ không trừng phạt."
"Tôi không phải sợ trừng phạt, tới tận bây giờ tôi chưa từng làm qua những việc này, tôi sợ sẽ hại cô ấy!"
"Cầu người không bằng cầu mình, Mục thí chủ có lòng từ bi, có lẽ có thể cùng Tứ Phương làm ra kỳ tích."
"Được."
Tô Tứ Phương cười, hất lên tăng bào ngồi trên mặt đất: "Tần thí chủ hồn phách đã tản, khôi phục nguyên trạng là chuyện