Chương 99: Nữ quỷ đoạt mệnh.
Bảo Tiểu Huyên đưa mắt nhìn chàng trai 'cột miếu', phàm là chỗ nào hắn đi qua người người đều nhường đường.
Chàng trai vội vàng chạy vào quán cà phê, Bảo Tiểu Huyên nhăn mặt: không phải chứ????
Quả nhiên chàng trai xông đến chỗ cô!!!
"Cậu là...Đa Tình Công Tử Vô Tình Kiếm???"
Bảo Tiểu Huyên đánh giá người trước mặt, khuôn mặt tiều tụy hốc mắt lõm sâu, quầng thăm mắt đen kịt, tóc tai bóng loáng rủ xuống trán, râu ria lởm chởm.
Trên cổ hắn không chỉ đeo một chuỗi phật châu, còn đeo thêm một cây tiểu đào mộc kiếm, thậm chí còn mang luôn cả thánh giá, cổ tay hai bên đeo chuỗi phật.
Chàng trai tiến vào quán cà phê lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bảo Tiểu Huyên thấy được ánh mắt tò mò của mấy vị khách, mông như ngồi bàn chông.
Người này hoặc là bị nữ quỷ doạ đến vỡ mật, hoặc là bị thần kinh!!
"Cô là 'giới hạn của khoa học'? Tôi là Đa Tình Công Tử Vô Tình Kiếm đây!"
Bởi vì quá căng thẳng, câu nói này của hắn kém chút đã hét lên.
Bảo Tiểu Huyên che mặt, MẸ NÓ!!
"Là tôi, hay chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi "
Chàng trai cuống quýt từ chối: "không không không, tôi, chúng ta ngồi ở đây đi, ở đây có nhiều người."
"Được, vậy cậu làm ơn nhỏ tiếng chút."
"Được được, tôi sẽ chú ý."
"Cậu họ gì?"
"Họ Lưu, Lưu Hồng Đức."
"Bảo Tiểu Huyên."
....
Cửa hàng hôm nay vẫn buôn bán như cũ, bên Mục Dung khách khứa ồ ạt, bên Tang Đồng lại không một bóng người.
Tang Đồng buồn bực nằm dài trên ghế sau sân phơi nắng, Tang Du cầm điện thoại đi tới.
"Chị Đồng Đồng, có điện thoại nè."
Tang Đồng thoáng nhìn điện thoại, uể oải nói: "Alo~ Tiểu Huyên?"
"Tang đại sư! Cô có bận gì không?"
"Không có, có việc gì vui hả? Sao kích động dữ vậy?"
"Ạch, không có! Là như vầy, tôi có một người bạn bị nữ quỷ ám, nữ quỷ đó muốn lấy mạng của hắn, đã ám hắn mấy ngày nay rồi, nều ngài không bận gì thì tôi đưa người tới nha?"
"Tới đi."
Cúp điện thoại, Tang Đồng hài lòng duỗi thẳng lưng: "Có khách rồi!"
Bảo Tiểu Huyên hấp tấp đẩy cửa vào, phía sau là 'cột miếu đỏ chét': " chào Mục đại sư ~ Tang đại sư có đây không?"
"Tôi đây~"
Tang Đồng vừa đi vừa nhỏ hai giọt ngưu nhãn, cô cúi đầu nhìn thấy người đứng sau Bảo Tiểu Huyên, trước là nhíu nhíu mày, sau là bật cười.
Lưu Hồng Đức có chút thất vọng: chắc chắn hắn bị lừa rồi, hai người phụ nữ trẻ như vậy, đại sư cái giống gì? Nhưng mà hiện giờ hắn đã cùng đường mạt lộ rồi, có nhiều người ở bên cạnh hắn thì càng tốt.
"Du nhi, lấy cho vị tiên sinh này cốc nước đi."
Lưu Hồng Đức ôm tượng Quan Âm ngồi xuống ghế sofa, chân không ngừng run.
"Lưu tiên sinh không cần khẩn trương như vậy, ở chỗ của tôi mấy thứ bẩn thỉu sẽ không tổn thương đến cậu được, hay là cậu để tượng Quan Âm xuống đi, ôm như vậy là không tôn trọng Ngài ấy."
Lưu Hồng Đức nuốt nước bọt: "Ừm."
"Nói chút đi, ngài cần tôi giúp chuyện gì?"
"Chuyện là như vầy .."
Lưu Hồng Đức là thanh niên điển hình, là sinh viên duy nhất trong thôn của hắn.
Hắn từng học ở đại học Công nghệ, sau khi tốt nghiệp thì ở lại thành phố làm việc, năm ngoái bị điều đến thành phố Sơn Dương làm chủ quản bộ phận kỹ thuật, hai mươi sái tuổi xem như có chút thành tựu.
Mấy ngày trước thân thể của hắn có chút khó chịu nên đến bệnh viện truyền dịch, sau khi trở về nhà thì gặp chút chuyện kỳ quái, ví như: Đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, lạnh đến nổi hết gai óc.
Ba ngày trước còn bị bóng đè, lúc đó hắn đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện thân thể của mình không thể nhúc nhích cũng không thể nói chuyện.
Sau đó hắn nhìn thấy có một nữ quỷ từ dưới chân hắn bò lên, trường lên lồng ngực của hắn.
Nói đến đây Lưu Hồng Đức rùn mình, với tay ôm chặt tượng Quan Âm, chân run đến mất kiểm soát.
Tang Du đưa ly nước cho hắn: "Lưu tiên sinh đừng khẩn trương, uống chút nước đi."
"Cám ơn."
Lưu Hồng Đức cầm ly nước, thử mấy lần cũng không tài nào để ly nước lên miệng được, nước vung vẩy ra ngoài hơn phân nửa.
Tang Du đành phải cầm lại ly nước, đưa khăn giấy cho hắn.
"Cám ơn."
Tang Đồng nhìn chằm chằm Lưu Hồng Đức, dương khí của hắn rất yếu, khí sắc tiều tụy, không phải do phương diện tâm lý có vấn đề mà là đụng trúng mấy thứ bẩn thỉu.
"Sau đó thì sao?"
"Nữ...nữ quỷ đó tóc tai rũ rượi che hết khuôn mặt, ả trèo lên người tôi, cùng tôi đối mặt, mắt mũi miệng của ả đều đang chảy máu, từng giọt từng giọt chảy xuống mặt tôi, rất thúi!! Ả, ả nhìn tôi cười, sau đó...sau đó...nói, ngươi có biết ta đang chờ ngươi không?"
Lưu Hồng Đức tự nhiên nổi điên, ôm lấy tượng Quan Âm thất tha thất thểu chạy đến trước bàn làm việc, nắm chặt Tang Đồng: "Giúp tôi với, cầu xin cô, tôi không muốn chết, tôi còn rất trẻ, tôi là sinh viên duy nhất của thôn tôi, cha mẹ tôi vẫn đang chờ tôi báo hiếu, tôi mà chết thì cả nhà tôi phải làm sao!!"
Tang Đồng gạt tay hai lần cũng không rút ta được, đành phải an ủi: "Lưu tiên sinh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, khí sắc của cậu không tốt lắm, tay cũng rất lạnh, có phải đã rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi hay ăn uống đầy đủ? Cậu không cần phải sợ, chỗ này rất an toàn, để tôi đặt thức ăn cho cậu, ăn cơm xong thì dẫn bọn tôi đến nhà nhìn quanh một chút."
"Cám ơn cám ơn, cô đúng là người tốt mà."
Câu nói này của Tang Đồng giống như là thuốc an thần của Lưu Hồng Đức, sắc mặt hắn khá hơn nhiều.
Thức ăn vừa giao đến, hắn