Bầu không khí đột nhiên im ắng.
Thịt trong nồi sôi xèo xèo.
Tôi cà lăm, "Tôi tôi......!tôi nói là......"
"Cậu ấy không cố ý." Triệu Viễn Phong bình tĩnh tiếp tục xào thịt, còn nói thêm, "Cậu ấy đáng yêu quá nên tôi không thể không thích được."
"A ha ha......" Tôi cười gượng......!Chứ tôi còn biết nói gì nữa đây? Tôi muốn điếc, làm ơn thương xót cẩu độc thân một tí được không?!
"Cậu nói xem cậu ấy có thích tôi không?" Triệu Viễn Phong đột nhiên hỏi.
Làm sao tôi biết được?!
Nhưng làm cu li tầng dưới chót thì lúc này phải nịnh sếp chứ đúng không?
"Đương nhiên là thích rồi, Triệu tổng đẹp trai thế cơ mà!"
Triệu Viễn Phong tắt lửa rồi tới gần tôi hỏi: "Tôi đẹp trai?"
Tôi cảm thấy không khí chung quanh anh nóng hừng hực làm mặt tôi cũng nóng theo, "Đẹp trai......!Đẹp trai......"
Anh cười véo mặt tôi, "Có khen tôi cũng không tăng lương cho cậu đâu."
Mặt tôi càng lúc càng nóng.
May mà Triệu Viễn Phong kịp thời buông tôi ra, "Dọn bát đũa ra đi, ăn cơm được rồi."
Bữa cơm này hình như không còn ngon nữa.
Một tô canh chua cá thật lớn bày trước mặt nhưng tôi ăn vào chỉ thấy vô vị, trong lòng còn chua xót.
Đây không phải cá của mình, tôi nghĩ mình chỉ là một con chuột bạch ăn thử thôi, Triệu Viễn Phong đang chờ nấu cho người anh thích.
Có lẽ anh sẽ dẫn người kia về nhà rồi nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn, thậm chí còn chuẩn bị rượu vang và nến......!
Tôi điên rồi sao? Sao tự dưng lại tưởng tượng ra cơm chó?!
"Khụ khụ......" Tôi đang ăn cá, mải nghĩ lung tung nên quên lựa xương, thế là bị kẹt luôn trong cổ họng.
Đau quá!
"Sao thế? A Bạch?" Triệu Viễn Phong hốt hoảng.
Tôi chỉ vào cổ, "Xương cá......"
"Há miệng ra tôi xem thử." Anh bật đèn điện thoại chiếu vào, "Hình như hơi sâu, đi bệnh viện thôi."
"Không cần......!tôi khạc ra......!là được......" Tôi ho mạnh mấy lần nhưng không khạc ra được, trái lại còn bị kẹt sâu hơn.
"Nghe lời, đi bệnh viện nào." Triệu Viễn Phong cầm chìa khóa xe rồi kéo tôi đến bệnh viện.
Lớn thế này mà còn bị hóc xương, sao dạo này tôi cứ bị mất mặt với Triệu Viễn Phong thế nhỉ?
Trên đường đi, Triệu Viễn Phong lo lắng nói, "Đều tại tôi không gỡ hết xương ra."
"Không phải......!tại tôi......!không cẩn thận thôi......" Tôi vừa nói thì cuống họng đau rát.
"Đau lắm phải không? Đừng nói chuyện nữa......"
Tôi lắc đầu cười với anh,