Tôi hoang mang chạy tới nói chuyện riêng với Lâm Nhã.
Tôi: Chị, sao chị lại xóa tôi ra khỏi nhóm vậy?
Lâm Nhã: Tôi thấy cậu không thích hợp ở trong nhóm nữa.
Tôi chẳng hiểu gì: Sao thế?
Lâm Nhã: Có lẽ cậu thuộc giai cấp khác với chúng tôi.
Tôi: Hả? Tôi sắp được thăng chức à?
Lâm Nhã: Cũng có thể nói như vậy.
Tôi: Thật không? Chức gì?【 Sáng mắt 】
Lâm Nhã: Chức rất cao, chắc sau này chỉ dưới một người thôi.
Tôi lập tức tỉnh táo.
Tôi: Chị đùa tôi à? Làm sao tôi dám giành bát cơm với các tiền bối được.
Lâm Nhã: Sau này bát cơm Triệu tổng đều là của cậu đấy.
Tôi:......!
Tôi sốt hay chị sốt vậy?
Lúc này điện thoại reo lên, là Triệu Viễn Phong.
Anh hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa, gọi đồ ăn ngoài rồi." Tôi đói muốn xỉu, chẳng còn sức để nói chuyện, còn nhịn không được rên hừ hừ.
Triệu Viễn Phong cười khẽ rồi lại hỏi đầu tôi còn nhức không, sau đó dặn tôi nhớ uống thuốc.
"À phải," anh nói, "Sáng nay tôi để quên đồng hồ trong phòng cậu, tối nay tan ca tới lấy nhé?"
Tôi nói mà chẳng hề nghĩ ngợi: "Không sao, ngày mai tôi đem tới chỗ làm cho anh."
Triệu Viễn Phong: "......"
Đầu dây bên kia lặng ngắt như tờ, tôi hơi lúng túng, đưa cho anh còn không được sao?
Một lát sau anh mới nói: "Thôi được."
Cúp điện thoại, tôi để chân trần chạy vào phòng ngủ, trông thấy đồng hồ của Triệu Viễn Phong đặt trên tủ đầu giường.
Bình thường tôi không nghiên cứu về đồng hồ nên nhìn không ra nhãn hiệu gì, thấy hơi quen quen nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Tôi cảm thấy mình bị lừa, chẳng phải người có tiền đều đeo Vacheron Constantin gì đó à?
Hay thật ra Triệu Viễn Phong không có tiền?
Hôm sau đi làm tôi trả lại đồng hồ cho Triệu Viễn Phong.
Tiệc kỷ niệm thành lập công ty sắp tới, Triệu Viễn Phong bề bộn nhiều việc, bận đến nỗi không có thời gian ngủ trưa.
Có hôm tôi thấy anh gối đầu lên cánh tay gục trên bàn ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại trên mặt còn hằn vết đỏ.
Tôi đau lòng mua cho anh cái gối dựa, thấy em gái nhà kế bên ngày ngày pha trà nhài uống, nghe nói giúp giải độc, giảm mệt mỏi, đẹp da dưỡng nhan, thế là tôi cũng mua cho anh mấy gói.
Triệu Viễn