Tôi âm thầm đứng ở cửa bếp, khi Triệu Viễn Phong xoay người lại thì giật nảy mình, "A......!A Bạch......"
Tôi quắc mắt trừng anh.
Triệu Hủ thấy vậy lập tức ôm Tiểu Hoàng chạy ra ngoài, "Anh Hai, anh dâu, Tiểu Hoàng dẫn em đi dạo......!À không phải, em dẫn Tiểu Hoàng đi dạo nhé......" Lời chưa nói hết mà người đã chạy mất dạng.
Triệu Viễn Phong chột dạ nhìn tôi, "A Bạch, sao......!sao thế em......"
"Triệu Viễn Phong, anh lại gạt tôi!" Cái gì mà sợ Triệu Hủ lo lắng nên đừng để nó biết chúng tôi chia tay, rõ ràng Triệu Hủ đã biết rồi còn đâu!
"Không phải," Triệu Viễn Phong giải thích, "Anh đâu có nói, hôm qua Tiểu Hủ tự nhìn ra mà......!Mỗi lần em không vui đều hiện rõ trên mặt......"
"Vậy sao anh không nói tôi biết?! Tối qua còn gạt tôi đóng kịch với anh nữa!"
"Anh sợ em thật sự không để ý tới anh nữa," Triệu Viễn Phong ôm chặt tôi nói, "A Bạch, anh sợ lắm, đêm nào cũng gặp ác mộng em bỏ anh chạy mất, anh làm thế nào cũng không tìm được em......"
"Chính anh bỏ tôi trước chứ......" Nghĩ tới chuyện này mũi tôi lại cay xè.
"Xin lỗi, A Bạch, anh biết lỗi rồi," Triệu Viễn Phong ôm tôi chặt hơn, "Mẹ em đã hứa với anh sẽ không ép em mà chỉ để em đi xem mắt, nếu em thật sự không thích phụ nữ thì sau này bà ấy sẽ mặc kệ chúng ta......!Anh sợ bà ấy tự làm mình bị thương......!Bà ấy không cho anh nói em biết, không cho anh gặp em, muốn anh rời xa em......Anh không ngờ bà ấy lại......!Xin lỗi......"
"A Bạch, những ngày qua anh cũng không biết mình sống thế nào nữa, không gặp được em thì anh lại hốt hoảng......"
Anh tưởng tôi không đau khổ sao? Mấy ngày nay tôi có chỗ nào khá hơn chứ?
"A Bạch, tha thứ cho anh được không? Anh không muốn chia tay với em......!Anh muốn thấy em mỗi ngày, chúc em buổi sáng tốt lành, chúc em ngủ ngon, muốn em vui thì hôn anh một cái, không vui thì hờn dỗi với anh, muốn nấu cho em ăn, em muốn ăn gì anh cũng sẽ học......"
Tôi vốn đang đỏ hoe mắt, nghe anh nói học nấu ăn thì lại tức, "Có phải anh học nấu ăn vì em đâu," tôi đẩy anh ra, "Anh học vì "bảo bối" của anh đấy chứ!"
Triệu Viễn Phong nhất thời chưa hiểu ra, "Hả?"
"Triệu Viễn Phong, em biết vốn dĩ người anh thích không phải em," tôi vò mẻ không sợ nứt, "Trong lòng anh có bảo bối khác, ở bên em chỉ vì say rượu xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới miễn cưỡng......"
"Cái gì? Bảo bối nào? Không phải em đó sao?"
"Không phải!"
"Thật không có mà, anh chỉ có mình em là bảo bối thôi."
"Anh nói dối, em thấy hết rồi, lần đầu anh nấu cho em ăn, em bị hóc xương cá, anh viết trên điện thoại là sau này nấu cá cho bảo bối phải gỡ hết xương còn gì!"
Triệu Viễn Phong ngửa đầu nghĩ ngợi, sau đó nói, "Ừ đúng rồi, anh tự nhắc mình lần sau nấu cá cho em phải gỡ sạch xương, lần đó em bị hóc xương làm anh đau lòng muốn chết."
"Anh gạt người, lúc đó chúng