Khi bác sĩ riêng Trình Vũ đến thì hết sức ngạc nhiên, anh ta hỏi: "Các cậu chuyển nhà rồi à?"
Nhớ tới chuyện này tôi lại cáu, tôi hầm hừ nói: "Triệu Viễn Phong bị cửa kẹp đầu ấy mà."
Trình Vũ thoáng kinh ngạc nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Anh ta đo thân nhiệt cho Triệu Viễn Phong rồi truyền dịch, cuối cùng để lại mấy hộp thuốc, sau khi dặn tôi cách dùng và liều lượng thì ra về.
Tôi ngồi bên giường nhìn Triệu Viễn Phong.
Anh ta nhíu chặt mày, dưới cằm lún phún râu, tiều tụy như kẻ lang thang ba ngày chưa ăn cơm vậy.
Tôi đưa tay sờ cằm anh ta, râu ria lởm chởm.
Anh ta mơ màng mở mắt ra, nắm tay tôi nói: "A Bạch, đừng nghịch, anh mệt......"
"Quầng mắt của anh đủ làm bà con với gấu trúc mà không mệt được sao?!" Tôi tức giận nói, "Anh mệt chết luôn đi!"
Tôi muốn nhét tay anh ta vào chăn nhưng anh ta không chịu buông tay, mắt khép hờ mà tay lại nắm chặt như vậy, anh ta nói, không có em ở đây anh không ngủ được.
Mắt tôi cay xè, nước mắt lại không nghe lời rơi lã chã.
"Đi mà lừa ma ấy," rõ ràng chính tôi mới ngủ không được, nửa đêm tỉnh lại phát hiện bên cạnh trống rỗng lại còn đen sì, tôi sợ hãi gọi Triệu Viễn Phong, Triệu Viễn Phong, nhưng có gào to đến mấy cũng chẳng ai để ý