Khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng.
Mặt tôi vùi vào ngực Triệu Viễn Phong, anh ôm tôi, vẫn chưa thức giấc.
Hệt như mỗi buổi sáng trong suốt năm năm qua vậy.
Tôi chợt nghĩ có khi nào chuyện xảy ra mấy ngày nay chỉ là một giấc mơ không, chúng tôi chưa chia tay, lát nữa Triệu Viễn Phong thức dậy vẫn sẽ hôn mũi tôi như xưa rồi nói với tôi, "A Bạch, buổi sáng tốt lành."
Triệu Viễn Phong chớp mắt rồi mơ màng mở mắt ra.
Tôi lặng thinh nhìn anh.
Anh cười hôn lên chóp mũi tôi.
Tim tôi đập kịch liệt.
Anh nói, A Bạch, buổi sáng......!
Anh ta im bặt.
Anh ta tỉnh hẳn rồi.
Tay tôi nắm chặt ga giường --- Quả nhiên không phải mơ.
Tôi tức giận vu khống cho anh ta: "Tôi tới gọi anh dậy, anh động tay động chân với tôi làm gì?!"
Anh ta nhìn tôi với vẻ phức tạp.
Tôi đứng dậy, mặt không đỏ tim không đập đi ra ngoài.
Triệu Viễn Phong nấu cháo thơm nức mũi.
Bụng tôi không tự chủ kêu một tiếng.
Triệu Viễn Phong nín cười nói: "Sắp chín rồi."
Mặt tôi đỏ lên, "Ai......!Ai thèm ăn đồ anh nấu?! Tôi tự đi mua!"
Tôi hậm hực ra cửa, Triệu Viễn Phong gọi thế nào tôi cũng mặc kệ.
Đi nửa đường thì chuông điện thoại của tôi reo lên.
Là mẹ tôi.
Tôi hết sức bất ngờ.
Kể từ tháng trước tôi về nhà thú nhận bị bà đuổi đi thì bà không chịu nghe điện thoại của tôi nữa, đừng nói chi là chủ động gọi cho tôi.
Tôi run sợ nghe máy, "A lô, mẹ ạ?"
Giọng bình tĩnh của mẹ tôi vang lên: "Tối nay về ăn cơm đi."
"Dạ?" Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bà đã cúp điện thoại.
Nếu là trước kia thì nhất định tôi sẽ mừng đến phát điên, lập tức kéo Triệu Viễn Phong về nhà ngay.
Nhưng giờ đã khác xưa, dù mẹ tôi có thật sự hết giận thì Triệu Viễn Phong cũng không chịu về với tôi nữa.
Tôi ăn sáng ở ngoài rồi lang thang một mình.
Triệu Viễn Phong gọi điện cho tôi mấy lần