Phía xa Hách Cao Hứng thấy Kiều Bình Nhất lại từ chối một mối nữa, thầm lắc đầu: Anh em, mày thật đúng là không có số hưởng.
Bạn gái nhỏ đáng yêu Lôi Lôi của hắn đẩy hắn một cái, “Cưng nhìn gì vậy, tập trung chơi đi, sắp toi rồi!”
Hai người bọn họ mặc áo ngủ đôi, đang chơi một trò chơi dành cho tình nhân.
“Không chết đâu mà, hãy xem anh yêu của cưng làm thế nào chuyển bại thành thắng nha!” Hách Cao Hứng cầm lấy tay cầm trò chơi vừa điên cuồng chiến đấu vừa la hét um sùm.
“Hí hí…” Lôi Lôi thấy hắn như vậy liền cười miết.
Hách Cao Hứng nỗ lực dữ lắm, nhưng vẫn không cứu được bàn thua.
Nhưng mà chỉ cần chọc được cục cưng cười, thắng thua là chuyện nhỏ.
Hách Cao Hứng làm bộ chán nản ôm Lôi Lôi, “Cưng à, mau an ủi anh yêu đi.”
“Ưm ưm, anh yêu đừng buồn nha.” Lôi Lôi hôn hắn một cái.
Hắn thân mật hôn lại một cái, “Còn muốn chơi nữa không?”
“Ưm.” Lôi Lôi gật đầu.
“Anh đi lấy ít đồ ăn lại đây, cục cưng chờ anh trở lại nha.” Hai người lại hôn một cái.
Nhân cơ hội lấy đồ ăn, Hách Cao Hứng đến chỗ Kiều Bình Nhất, vỗ vỗ hắn, “Mày cứ trốn ở đây làm gì vậy?”
Kiều Bình Nhất gầm nhẹ: “Ngủ! Bộ đây không phải tiệc áo ngủ hay sao hả!”
“Mày ăn thuốc nổ hả? Tiệc áo ngủ chứ không phải tiệc ngủ.” Hách Cao Hứng ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, cười nham nhở nói, “Vui lên chút coi, ra tới chơi thì đừng có chù ụ vậy chứ.
Hồi nãy không phải có mấy em trai tới v3 vãn mày sao? Người đâu rồi, hông lẽ đang nằm trên giường chờ mày?”
Kiều Bình Nhất mất kiên nhẫn nói: “Xê ra!”
“Tao là quan tâm mày mà…”
Kiều Bình Nhất không thèm để ý hắn.
Hách Cao Hứng gãi đầu, “Hâyz… Cho nên Tân Du còn chưa chủ động gọi điện cho mày đúng không?”
Sau dịp lễ Tình Nhân lần trước, quân sư quạt mo Hách Cao Hứng lại giúp đỡ phân tích tình huống… Tuy là khi nói chuyện phiếm với Tân Du, hắn đã quyết tâm không nhúng tay vào chuyện của hai người này nữa.
Nhưng khi Tân Du không có mặt, hắn và Kiều Bình Nhất lại trò chuyện, quyết tâm của hắn lập tức dao động, tinh thần nhiều chuyện lại ngo ngoe rục rịch.
Tóm lại, hắn chính là ông tám.
Lý luận của Hách Cao Hứng là thế này: khi thích ai thì sẽ để ý người đó.
Cho nên, quan trọng nhất nhất nhất chính là trước tiên phải biết được Tân Du để ý Kiều Bình Nhất tới mức độ nào.
Nếu ở mức độ rất cao, nghĩa là mọi chuyện đều dễ xử lý; nếu ngược lại, ây, thì hẳn là nên sớm bỏ cuộc.
Kiều Bình Nhất cũng đang bế tắc, lúc ấy cảm thấy Hách Cao Hứng nói rất có lý, mới đồng ý thử một lần.
Thử thế nào đây? Hách Cao Hứng lại cung cấp một mớ tối kiến.
Kiều Bình Nhất tổng hợp lại, cuối cùng chọn một cái đơn giản nhất dễ làm nhất, chính là: Nếu mình không gọi điện cho Tân Du, phải qua bao lâu cậu ấy mới có thể liên lạc với mình?
Một tuần sau, Kiều Bình Nhất bắt đầu nghi ngờ đầu mình bị vô nước, bởi vì hắn nhớ ra Tân Du từng lập kỷ lục chỉ gọi điện về nhà một lần trong suốt cả một học kỳ.
Hai tuần sau, Kiều Bình Nhất tin chắc đầu mình là bị vô nước.
Ba tuần sau, nước bốc hơi, Kiều Bình Nhất đã muốn bùng cháy.
Chẳng những tự mình nổi điên, còn giận chó đánh mèo với Hách Cao Hứng, thấy hắn liền nhăn nhó, Hừ, chỉ trách đồ khốn này nghĩ ra cái ý tưởng bậy bạ hết sức!
Hách Cao Hứng cũng đã hối hận lắm rồi, úi trời, hắn nghĩ ra cái ý cùi bắp gì đây trời.
Đại Kiều mà tuyệt giao với Tân Du thì quân sư như hắn nhất định sẽ bị hận ghê lắm, nói không chừng còn cắt đứt với hắn luôn.
Từ đây, ba người họ sẽ thành người dưng… Ngẫm lại thôi đã thấy con mắt cay cay.
Hách Cao Hứng cười gượng, “Thật là không ngờ tới ha… mày không liên hệ cậu ấy, thế mà cậu ấy cũng không liên hệ mày…” Hắn thấy Kiều Bình Nhất mặt đen thui, thức thời mà phanh lại.
Kiều Bình Nhất cười lạnh, “Nói tiếp đi!”
“…” Hách Cao Hứng cẩn thận nói, “Cho nên, mày phải chuẩn bị tinh thần chấp nhận thực tế: Việc chung sống với người như Tân Du có khả năng không tốt như mày tưởng tượng…”
“Trong tưởng tượng của mày bọn tao là như thế nào? Nói nữa, mày cũng biết chỉ là tưởng tượng.
Mày có thể sống cùng với tưởng tượng được không?”
“Rồi rồi rồi, mày nói gì cũng đúng hết á.” Hách Cao Hứng vội vàng góp lời, “Cho nên mày mau gọi điện cho Tân Du đi.”
“Gấp gì mà gấp! Lỡ lãng phí hết ba tuần rồi, còn tiếc gì một chốc lát?” Kiều Bình Nhất tự mình bướng lên.
“…” Hách Cao Hứng giơ tay, làm bộ dạng đầu hàng.
Kiều Bình Nhất trong trạng thái này tốt nhất là không nên trêu vào, sẽ bị hắn nổ cho tan xác.
Kiều Bình Nhất còn đang há miệng muốn nói, lúc này chuông điện thoại chợt vang lên, hắn giận dữ rút điện thoại ra khỏi túi.
Hách Cao Hứng cảm thấy người gọi điện thoại đến sắp gặp xúi quẩy.
Nhưng Kiều Bình Nhất vừa nhìn thấy màn hình thì bất động, hai giây sau, sắc mặt đột nhiên trở nên hiền hòa, tay nắm di động cũng thả lỏng, hắn nhấn nhận cuộc gọi, “Tân Du hả?”
Hách Cao Hứng chấn động tinh thần, Cuối cùng cũng tới!
Ở đầu kia, Tân Du cười nói: “Ưm, là tao nè.
Dạo gần đây mày có khỏe không?”
“Tao khỏe lắm.
Sao lại hỏi vậy?”
“À, gần đây tao bận dữ lắm, thâu đêm suốt sáng, aiz, tối hôm qua tới rạng sáng mới về nhà.” Đương nhiên, tối hôm qua cũng không phải là bận làm việc.
“Bận xong hết rồi mới phát hiện gần đây không thấy mày lộ mặt, làm tao giật cả mình.
Mày đi chỗ nào vậy? Thật không có gì chứ?”
“Không có gì hết, gần đây tao cũng đang bận lắm nha…” Khi nói ra lời này, Kiều Bình Nhất hơi chột dạ, hắn vội lấp li3m, “Buổi tối cùng ăn cơm há? Đến lúc đó kể hết cho mày nghe.”
“Được, ở nhà tao hay đi ra ngoài ăn?”
“Ở nhà ăn đi, ngày nào tao cũng ăn ở ngoài, ngán lắm luôn.”
“Ok.
Mày muốn ăn cái gì?”
Kiều Bình Nhất cười, mười phút trước còn mây đen giăng lối, giờ đã là vạn dặm trời trong, “Hôm nay sao tốt với tao vậy? Còn có thể đặt món nữa?”
“Hồi trước tao cũng không có bạc đãi mày nha.” Tân Du cười nói, “Trong nhà cơ bản là trống trơn, một hồi tao đi siêu thị một chuyến.”
“Tao cũng đi với mày ha, dù sao giờ cũng còn sớm, chờ tao đến nhà mày chúng ta cùng đi cũng không muộn.”
Tân Du nghĩ một chút, Cũng đúng, Kiều Bình Nhất có xe, có cậu ấy đi cùng, không cần xách đồ, vậy có thể mua số lượng nhiều hơn.
“Được, vậy chờ mày đến rồi cùng đi đi.”
“Ừ.”
“Quyết định vậy ha, chút nữa gặp.”
Hách Cao Hứng vẫn luôn ở