Dưới cầu vượt có một công viên nhỏ, ở đó có cặp vợ chồng già đang luyện kèn saxophone.
Tân Du và Kiều Bình Nhất bước đi thong thả, vừa đi vừa lắng nghe.
Tân Du nói: “Còn khá hay nha.”
“Mày muốn học sao? Nếu mày muốn học, tao cũng có thể đến đây luyện tập chung với mày.”
“Mày lại đang chọc tao đúng không? Nói không chừng cái này dễ học hơn harmonica đó nha.”
“Ha ha… Cái này nhìn qua cấu tạo có vẻ phức tạp hơn harmonica nhiều lắm đó… Ha ha…”
“Tức cười dữ vậy sao?” Tân Du bất đắc dĩ lắc đầu.
Kiều Bình Nhất cười nói: “Tao có thể dạy mày chơi đàn ghi-ta, cũng dễ lắm, nhất định mày sẽ biết chơi thôi.”
“Thiệt hả?”
“Đương nhiên.
Chẳng qua, tao nói chính là học được trình độ sơ cấp đó.
Ha ha…”
“…” Tân Du nói, “Đừng cười nữa, mọi người đều đang nhìn mày kìa.”
“Ha ha… Cứ để cho bọn họ nhìn, tao đẹp trai mà.”
“Đúng vậy, mày đúng là đẹp thiệt, nhưng mày cứ ôm bụng cười như điên vậy, bọn họ đều cho rằng đầu mày bị mát mát, mày xem kìa, bọn họ nhìn mày với ánh mắt tràn ngập đồng tình.”
Tân Du càng nói Kiều Bình Nhất càng cười đến không ngừng lại được, cười nhiều quá hết hơi, hắn khoác tay lên vai Tân Du, tự mình treo lên người anh, làm anh kéo mình đi, “Ha ha, làm gì có đâu, đều do mày tưởng tượng ra hết.”
“Ừ, có khả năng những ánh mắt đồng tình kia đúng là không phải dành cho mày.” Tân Du thở dài, “Bọn họ hẳn là càng đồng tình hơn với người đi chung với mày là tao đây.”
“Ha ha… Mày thôi đi…”
Hai người cười đùa mà đi trong tòa nhà thương mại có siêu thị.
Tân Du nói: “Tụi mình cần đi lên lầu 2.”
Siêu thị chiếm vị trí lầu 2 và 3, lầu 2 là bán thực phẩm, lầu 3 là hàng tiêu dùng.
Hai người đi lên thang cuốn, đều đứng về bên phải, nhường phía bên trái cho người vội đi lên.
Kiều Bình Nhất không an phận, xoay người lại nói chuyện với Tân Du.
Tân Du vừa đáp lời vừa giúp hắn trông chừng phía sau, khi thang cuốn sắp chạm đến cuối, anh nắm lấy cánh tay Kiều Bình Nhất, “Tới rồi, cẩn thận một chút.”
“Ùa.”
Ra khỏi thang cuốn, hai người vòng qua chỗ ngoặc, lại bước lên một thang cuốn khác.
Đổi chừng mấy lần như vậy, mới đến lầu 2.
Kiều Bình Nhất vừa đi đến chỗ để xe đẩy định kéo ra một chiếc, kết quả kéo không được, hiển nhiên là bị khóa.
“Phải bỏ xu vào.” Tân Du tìm ra đồng tiền xu, cho vào để mở khóa.
Kiều Bình Nhất tò mò nhìn, “Xem ra tao thật sự lâu lắm rồi không có tới siêu thị.”
“Tao cũng ít tới, bởi vì mua hàng online thực sự tiện lắm.” Tân Du lấy điện thoại ra, mở ra bản ghi nhớ, “Đây là những đồ cần thiết phải mua.”
Kiều Bình Nhất nhìn qua, chủ yếu là các loại gia vị.
Siêu thị chỉnh nhiệt độ khá cao, hai người cởi áo khoác, sau đó bắt đầu đi gom hàng.
Bọn họ đi dạo hình chữ S quanh các kệ hàng, nếu chỉ có một mình Tân Du, hiệu suất sẽ rất cao, nhưng có mặt Kiều Bình Nhất mọi thứ liền khác hoàn toàn, cái gì hắn cũng phải nhìn ngó, cái gì cũng có thể chất vào xe đẩy.
Tân Du không thể không sàng lọc lại, một khi phát hiện Kiều Bình Nhất bỏ vào đồ ăn mà cả hai người đều không thích, anh liền cất lại lên kệ hàng.
Khi đi qua khu bán snack, Kiều Bình Nhất càng quá mức, mặc kệ lớn nhỏ mặn ngọt, mỗi loại hắn đều lấy một phần, xe đẩy lập tức bị chất đầy vung lên.
Có cô bé đang chọn đồ ăn vặt đứng kế bên nhìn đến sửng sốt.
“…” Tân Du bắt lấy tay Kiều Bình Nhất, “Nhất Nhất, sao tao lại không biết mày thích mấy đồ không có dinh dưỡng này như vậy chứ?”
“Để lúc tối vừa xem phim vừa ăn nha.”
Ý là đêm nay muốn ở lại? Thật ra Tân Du cảm thấy, sau khi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lần trước, bọn họ hẳn là nên kiêng dè trong một vài chuyện.
Aiz, Tiểu Kiều có đôi khi chẳng ý tứ gì hết…
Tân Du rất là bất đắc dĩ, “Vậy cũng là nhiều quá, mày ăn hết sao?”
“Cũng đâu cần phải ăn hết trong hôm nay, để dành đó từ từ ăn đi.”
“Mày muốn ăn trong bao lâu?” Tân Du nói, “Lần này lấy mấy bao trước, sau này muốn ăn nữa thì mua tiếp.” Nói xong anh bắt đầu trả lại mấy bao lớn bao nhỏ đó lên kệ hàng.
“Tao muốn cái này, cái này… còn có cái này…” Kiều Bình Nhất chọn bảy tám bao dồn qua một bên không cho Tân Du động vào.
Tân Du nhìn sơ, phát hiện trong mớ Kiều Bình Nhất giữ lại, ngoại trừ khoai lát, còn có mấy bao snack vị ngọt như là chocolate linh tinh.
“Tao tưởng mày không thích ăn ngọt?”
Kiều Bình Nhất nói: “Nhưng mà mày ăn mà.”
Hai người bọn họ khi ăn cơm thì khẩu vị đều là cay mặn, nhưng lúc ăn vặt thì Kiều Bình Nhất thích vị mặn hơn, còn Tân Du thiên về vị ngọt hơn.
Chỉ là, đó là trước kia.
Sau khi đi làm, Tân Du hầu như không mấy khi ăn vặt— trừ phi đói bụng.
Nhưng thấy Kiều Bình Nhất còn nhớ kỹ sở thích của mình như vậy, anh cũng rất vui, nhớ tới hồi còn nhỏ, Kiều Bình Nhất bất kể ăn cái gì đều sẵn lòng chia cho anh một nửa…
Anh cười, “Vẫn nên lấy thêm khoai lát đi.” Anh lại cầm mấy bao khoai lát đặt vào xe đẩy, sau đó lấy mấy bao snack mà chỉ nhìn bao bì là cảm thấy ngọt gắt cổ bỏ lại chỗ cũ.
Kiều Bình Nhất lật xem bao khoai lát, “Mày thích loại này hả?”
“Đúng vậy.”
“Mày mới không ăn đâu, đây là mày mua cho tao.
Còn không chịu thừa nhận.
Tân Du, mày bày đặt quá đi.”
“…” Tân Du không biết nói gì luôn, đẩy xe đẩy xoay người đi chỗ khác cho yên lành, “Đi thôi, đồ ăn vặt ngưng ở đây.”
“Xem thêm chút không được sao?” Kiều Bình Nhất đi theo phía sau anh.
“Không được.”
“Chỉ xem không mua cũng không được sao?”
“Không được.”
“Tao thấy được mà.”
“Không được…” Tân Du lắc đầu quầy quậy, Màn đối thoại này hình như quen quen? Ừm, đó là vào rất nhiều năm về trước, khi bọn họ đi nhà trẻ và tiểu học…
Tân Du thở dài, “Nhất Nhất à, bớt ồn ào chút đi, nói ít lại sẽ sống lâu hơn.”
“Thật