“Hầy, tụi mày thiệt tình.” Hách Cao Hứng cười, “Cho nên mày tính làm sao bây giờ?”
Kiều Bình Nhất chống cằm, “Cứ như vậy trước đi, có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì.
Chỉ là, mày nhịn được sao?”
“Ưm?”
Hách Cao Hứng ra vẻ gian tà ước lượng hắn, “Mày lại không phải đi theo phong cách thanh tâm quả dục như Tân Du, mày có thể nhịn được bao lâu? Chờ nghẹn đến hai mắt phát sáng xanh lè, chỉ cần nhìn thấy giới tính nam là mày liền muốn bổ nhào lên người người ta.”
“… Cút!” Kiều Bình Nhất ghét bỏ liếc xéo hắn, “Nói nghe sinh động vậy, mày tự trải qua rồi hả?”
“Ha ha… Không phải tao, là thằng ba nhà họ Trang, năm kia, hắn bị ba hắn tống tiễn đi châu Phi, nhịn thèm mấy tháng trời, nghẹn đến mức cả người da đen hắn cũng muốn hốt luôn… Ha ha…” Hách Cao Hứng cười nghiêng ngả giống con lật đật.
Cậu ba nhà họ Trang có tên đầy đủ là Trang Khải, là một đứa trong đám bạn ăn chơi của bọn họ.
Kiều Bình Nhất tức giận nói: “Mày xéo xéo xéo cho tao, đừng lấy tao ra so với nó.”
“Rồi.
Mày cố lên nhé, tao tin tưởng mày.” Hách Cao Hứng vừa mới nói xong, lại bật ra một ý tưởng bậy bạ, “Thật ra tao nghĩ, mày có ngủ với người khác cũng không sao hết, mày với Tân Du còn chưa có xác định, không xem là quan hệ ngoài luồng.”
“Mày câm miệng đi.” Kiều Bình Nhất nhìn hắn với đôi mắt thăm thẳm nghiêm nghị, “Lúc mày gặp Tân Du thì đừng có nói bậy nói bạ nha.
Mày mà dám nói lung tung…” Hắn cười âm u, “Tao sẽ thực sự không khách sáo đâu.”
“Mày dọa tao sợ rồi đó.” Hách Cao Hứng làm động tác hít vào một hơi đầy khoa trương, sau đó nụ cười của hắn ngưng đọng, nhìn về hướng cửa.
Ưm? Kiều Bình Nhất quay đầu lại, nhìn thấy Tống Xán đang từ cửa tiến vào.
Tống Xán cũng thấy được hắn, mỉm cười đi tới.
Hách Cao Hứng nhỏ giọng nói: “Sao cái thằng này lại đến đây? Biết vậy thì không ngồi đại sảnh, nên vào khu ngăn riêng.”
Thục Hương không phải nhà hàng bình thường, là nhà hàng hơi có tính riêng tư, nếu là tới lần đầu, không có người quen dẫn theo thì sẽ không tìm được chỗ này.
Tống Xán biết được chỗ này là do Kiều Bình Nhất từng dẫn anh ta tới.
Tống Xán đi tới cười nói: “Ông chủ Hách, Kiều tổng, các anh cũng đến đây à.”
Kiều Bình Nhất mỉm cười, “Lão Hách mời người ta ăn cơm, tôi là tới xem náo nhiệt.”
“…” Hách Cao Hứng cũng chỉ có thể nặn ra nụ cười, “Đúng vậy.
Trùng hợp ghê, ngôi sao lớn như cậu cũng tới đây ăn à?”
Tống Xán nói: “Tôi là người Tứ Xuyên, thích ăn cay.
Gần đây thèm cay quá mới tới đây ăn.”
Kiều Bình Nhất cúi đầu nhìn chén trà, giống như bên trong có mọc ra bông hoa, Hách Cao Hứng phải ráng diễn tiếp: “Thế cơ à, nhưng không phải giới nghệ sĩ đều rất chú ý vấn đề ẩm thực sao?”
Tống Xán nói: “Cũng không đến nỗi, do từ nhỏ tôi ăn quen rồi, nên không dễ bị nhiệt như người bình thường.”
“Đúng vậy ha, vậy cậu cứ đi đi, không chậm trễ cậu dùng cơm.” Hách Cao Hứng ngó đồng hồ, “Người chúng tôi chờ hẳn là sắp tới.”
Tống Xán thoải mái cười nói: “Vậy tôi liền không quấy rầy các vị.” Anh ta tránh ra, nhưng không đi khu ngăn riêng, mà tới một chỗ trong góc ngồi xuống.
Hách Cao Hứng nhìn Kiều Bình Nhất, nhỏ giọng nói: “Mày làm cái quỷ gì vậy, nói tao mời người khác tới ăn cơm? Tao mời ai đây? Không ai tới không phải lòi sao?”
“Người kia lỡ hẹn không được sao?” Kiều Bình Nhất ngẫm nghĩ, “Hay mày làm bộ tiếp điện thoại, chúng ta đổi qua chỗ khác ăn?”
“Hả? Còn vậy nữa?!”
Kiều Bình Nhất gật đầu.
“…” Hách Cao Hứng chẳng hiểu mô tê, nhưng cũng không từ chối, “Đại Kiều, lần này mày thiếu tao dữ lắm đó nha.”
Kiều Bình Nhất không thèm bận tâm, gật đầu, “Rồi.
Cố lên, đến lúc thử thách kỹ năng diễn xuất của mày rồi đó!”
“Kỹ năng diễn xuất của tao là đỉnh của chóp đó! Mày xem nha.”
Hách Cao Hứng lấy điện thoại ra, làm bộ có cuộc gọi, cầm điện thoại kê bên tai, “… Cái gì? Mày đã gọi món rồi? Còn ăn luôn rồi? Gạt tao hả? Thế quái nào tao không nhìn thấy mày…” Sau đó hắn quay qua quay lại ngó nghiêng bốn phía, “Mày nói Thiên Hương Các? Cái quỷ gì vậy… Rõ ràng hẹn nhau ở Thục Hương mà.
Tao nói mày biết nhá, lỗ tai mày bị gì rồi… Được rồi được rồi, mày ăn đi… Ừa, tụi tao tới liền bây giờ…”
Giọng hắn oang oang, cả nhà hàng đều nghe thấy.
Sau đó, hắn nhét điện thoại vào túi quần, gọi người phục vụ, “Làm phiền tính tiền bàn này!”
“Hai vị phải đi sao?”
“Ngại quá, bọn tôi có việc phải đi.
Đồ ăn nhường cho anh bạn bên kia đi.” Hách Cao Hứng gọi với qua Tống Xán, “Bọn tôi phải đi, cậu đừng gọi món, bọn tôi nhường đồ ăn cho cậu.”
Tống Xán không từ chối, cười nói: “Vậy xin cảm ơn.”
Hách Cao Hứng xua tay, “Khách sáo làm gì.”
Kiều Bình Nhất và Hách Cao Hứng liền cứ thế ôm bụng không ra khỏi nhà hàng.
“Đại Kiều, mới nãy là tao trả tiền.”
“Mày thiếu tiền hả? Thiếu thì để tao trả mày gấp mười.”
“Đâu ai chê tiền nhiều đâu ha, hồi nãy lúc tao gọi món không phải mày còn chê tao gọi nhiều quá hay sao… Được rồi, mày nói đi, mày trốn Tống Xán làm gì, mày sợ thằng đó sao? Mày là chơi quy tắc ngầm với nó hay gì?”
“Không có gì hết trơn, chủ yếu là chán ghét bản mặt cậu ta.
Đi đâu cũng nghe nhắc đến, tới đâu cũng thấy cái mặt.” Kiều Bình Nhất tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“…” Hách Cao Hứng thở dài, “Thật là bạc tình nha.
Lúc còn theo đuổi người ta sao không thấy người ta phiền?”
“Dù sao hiện tại tao thấy phiền lắm…” Kiều Bình Nhất nhéo nặn chìa khóa xe trên tay, “Tân Du, hình như rất thích cậu ta.”
“À há! Thì ra là mày ghen à.” Hách Cao Hứng cười bùng nổ, “Ha ha… Mày làm mắc cười chết tao rồi…”
Kiều Bình Nhất lạnh lùng nhìn hắn.
Hách Cao Hứng cười một hồi, rốt cuộc bị hắn nhìn đến hết cười nổi, “Khụ, rồi, tao không cười nữa… Mà sao mày lại cảm thấy Tân Du thích nó?” Hắn cảm thấy đường lối suy nghĩ của Kiều Bình Nhất rất là thú vị.
Kiều Bình Nhất nói: “Tân Du ở trước mặt tao nhắc qua cậu ta rất nhiều lần, hình như ấn tượng không tệ.”
“Đây cũng không tính cái gì…”
Kiều